Chương 3

Đến giữa bãi đỗ xe, tốc độ xe giảm dần chuẩn xác về 0 rồi dừng lại rất vững vàng đến mức không chệch lên trước một centimet nào. Người đàn ông thuận tay đảo cần số tự động, khóe mắt lướt nhanh qua kính chiếu hậu, bắt đầu thành thạo lùi xe.

Lúc lái đến hết chỗ, bánh xe xoay tròn lại, thân xe đảo thành một đường vòng cung hoàn mỹ, từ từ vào chỗ.

Theo góc độ thay đổi, nửa bên mặt của người đàn ông dần dần chuyển thành chính diện. Dung mạo anh khôi ngô tuấn tú, nụ cười vui vẻ thoải mái, tất cả đều hiện rõ trước mặt Tụng Nhiên.

Tụng Nhiên đứng trên cầu gỗ siết chặt góc áo thun, cảm thấy toàn thân mình nóng lên.

Đôi mắt cậu đã từng lưu luyến hơn ngàn vạn màu sắc kiều diễm, giờ phút này chỉ chứa được người đàn ông kia.

Trước kia khi Tụng Nhiên và mấy chị trong nhà xuất bản cùng ngồi một chỗ đọc tạp chí tám chuyện, có thấy một bảng xếp hạng tên là Đàn ông làm gì thì đẹp trai nhất. Xếp đầu tiên chính là Quay vô lăng đỗ xe vào chỗ. Các chị gái cứ ôm tạp chí gào khóc áu áu, dồn dập biểu thị quả thực điều này hoàn toàn chính xác. Tụng Nhiên mờ mịt, đỉnh đầu nhảy ra một dấu hỏi chấm, nghiêm túc suy nghĩ xem rốt cuộc động tác này đẹp trai ở chỗ nào.

Bây giờ cậu nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia, hô hấp dồn dập, máu chảy rần rần, adrenalin nhộn nhạo như nước sôi, cuối cùng cũng thực sự hiểu được cảm nhận của các chị khi ấy.

Đàn ông trong quá trình quay xe vào chỗ một cách trôi chảy quả thật gợi cảm muốn chết!

Thời xa xưa, một thợ săn nhạy cảm với năng lực nắm giữ phương hướng sẽ khiến tất cả giống cái trong tộc mình phải bái phục. Bản năng ái mộ kẻ mạnh đã đời đời truyền lại đến nay, vượt qua phạm trù lý trí trở thành nguyên nhân nhen nhóm hormone bùng lên.

Infiniti tắt máy, mà với Tụng Nhiên đang đứng trên cây cầu đối diện, tình yêu đã bắt đầu thiêu đốt bỏng rát trong ngực cậu.

Hai mươi ba năm, tình yêu đến muộn của cậu mới lần đầu tiên thức tỉnh.

Người đàn ông kia rút chìa khóa, mở cửa xuống xe.

Một mét tám sáu.

Hoặc là một mét tám bảy.

Tụng Nhiên là một kẻ quỳ xuống đất bụi ngước nhìn lên, không thể nào phán đoán chuẩn xác chiều cao của người đàn ông được. Cậu chỉ thấy vóc người của anh rất đẹp, sau một ngày mà dung mạo chưa lộn xộn, quần áo cũng thẳng thớm như lúc đầu. Cơ ngực cơ bụng rắn chắc ẩn hiện lờ mờ, vạt áo bị ghìm chắc ngay ngắn vào lưng quần nhờ chiếc thắt lưng, điển hình phái tinh anh.

Anh có một đôi chân thon dài, trong mắt Tụng Nhiên, đó chính là quyền trượng của vua chúa thẳng tắp, thần thánh, tản ra uy thế mạnh mẽ.

Người đàn ông nọ mở cửa sau rồi khom lưng tiến vào, lúc trở ra, trong lòng anh là một đứa bé. Cậu nhóc kia đang uốn éo mông cọ cọ lên tay cha mình, đôi tay nhỏ nhắn thì ôm cổ anh, vụng về thơm một cái lên mặt người đàn ông.

Nếu như nói vừa rồi Tụng Nhiên chỉ lâm vào chấn động mạnh mẽ của tình yêu, thì giờ phút này, Tụng Nhiên gần như ngây ngốc vì cảnh tượng người đàn ông nọ ôm ấp đứa con nhỏ của mình đập vào mắt cậu.

Đây là một người đàn ông hoàn mỹ.

Người ấy thuộc về gia đình.

Tụng Nhiên khó mà phân biệt được rốt cuộc là hai tầng thân phận người chồng và người cha đã tăng thêm cảm giác thành thục cho người đàn ông này, khiến anh có được sức hấp dẫn trí mạng; hay là chính gia đình hạnh phúc đằng sau anh đã lấp đầy khát vọng của Tụng Nhiên.

Tụng Nhiên không có nhà.

Lúc còn rất nhỏ, cậu đã từng có, nhưng cũng mất đi vào chính lúc đó.

Giờ phút này cậu đang đứng trên cầu gỗ nhìn người đàn ông ôm con mình phía xa. Anh tung đứa bé lên, lại đỡ lấy, sau đó vui vẻ tiến vào phòng tiếp khách của năm tòa cao ốc. Bỗng Tụng Nhiên đột ngột quay lại giành lấy chìa khóa trong tay cô Quý.

Cậu muốn ở đây.

Bởi vì một tầng nào đó trong tòa nhà này đang có một gia đình trọn vẹn sinh sống, có lẽ là cách tầng thứ mười hai cậu muốn ở lại rất rất gần. Họ đại diện cho nguyện vọng mà Tụng Nhiên yêu mến nhất. Cách vách tường, cách nền nhà, nhưng những tiếng cười đùa tưởng tượng không nghe được cũng chẳng thấy được kia lại có thể che chở trái tim của Tụng Nhiên.

Một người đàn ông tốt đáng để xứng đôi với một gia đình tốt. Có một số lúc, quy tắc trên thế giới này vẫn không quá tệ.

Tụng Nhiên nghĩ như vậy.

Cậu sẽ không quấy rầy sinh hoạt của hàng xóm, chỉ muốn đến gần một chút, hấp thụ lấy hơi ấm hạnh phúc của người khác còn dư, hít thở lấy chút hơi thở gia đình ấm áp. Họ chính là truyện cổ tích của cậu.

Không có ai có thể tiến vào thế giới cổ tích, nhưng chỉ cần tin tưởng nó tồn tại thì sẽ có thể sống rất hạnh phúc.

Thang máy dừng lại ở tầng mười hai. Đèn báo hiệu sáng lên nhẹ nhàng. Tụng Nhiên điều chỉnh cảm xúc vốn đang thất vọng của mình, bước ra khỏi thang máy.

Mỗi một tầng trong Bích Thủy Loan Cư có hai căn hộ, từ thang máy đi ra rẽ phải là căn A, rẽ trái là căn B. Khu vực công cộng là một hành lang bằng đá cẩm thạch sáng loáng. Không gian tư nhân của mỗi bên tính từ chiếc thảm trước cửa nhà mình, kéo dài đến giá đựng giày và bồn hoa bên cửa sổ.

Thảm cửa của nhà Tụng Nhiên rất lớn, là một chiếc thảm bằng nhung mềm mại, bên trên có họa tiết một con sóc chuột được bao phủ bởi một chồng quả thông. Năm ngoái cậu vẽ tranh bìa và minh họa bên trong cho cuốn Giấc mơ của sóc chuột. Sách bán khá chạy, Tụng Nhiên vốn định lấy một con búp bê, tiếc là mấy dì mấy cô lớn tuổi trong nhà xuất bản ai nấy đều có cháu cả rồi, sức chiến đấu cực kỳ trâu bò. Cậu chen rách đầu mà chỉ cướp được một tấm thảm trò chơi thiếu nhi, không biết nên để đâu, cuối cùng dứt khoát ném ra ngoài làm thảm cửa. So với nhà cậu, thảm cửa căn B lại hợp tiêu chuẩn hơn nhiều. Hình chữ nhật đúng quy cách, lông cứng, màu xám đậm, chất liệu chịu được bẩn, cho thấy chủ nhân của nó có tính cách quyết đoán lão luyện.

Tụng Nhiên cởi giày vải ra đặt thẳng hàng lên kệ giày, sau đó cầm thẻ mở cửa cắm vào khe. Tách một tiếng, lỗ mở khóa bung ra.

Cậu lấy chìa khóa mở cửa bước vào, sau đó quan sát bồn hoa cỏ trước tiên.

Hoa phong lan và hoa hướng dương sinh trưởng rất tốt, màu sắc tươi tắn rạng rỡ dưới ánh mặt trời. Đất trồng xốp và ẩm ướt, tạm thời không cần thêm nước nữa, chỉ cần phun ít hơi nước lên cánh hoa và lá là được.

Sau đó cậu nhớ đến cái gì, vội vàng nhảy lò cò đến bồn hoa ở cửa đối diện, duỗi cổ xem xét. Quả nhiên, hai chậu hoa Casablanca đã chết phân nửa, đất dinh dưỡng đắt đỏ khô nứt toàn bộ. Tháng trước khi vừa dọn đến đây chậu hoa này hơi héo rũ, cậu thấy không ổn bèn lặng lẽ giúp tưới nước trong hai tuần. Có lẽ nhà đối diện hiểu lầm loại hoa này cùng loài với xương rồng, không tưới nước cũng sống được, nên dứt khoát vung tay mặc kệ.

Tụng Nhiên thương xót thay cho cây hoa, sau đó bĩu môi với căn B, lại lò cò nhảy về.

Cục lông sáu cân Bố Đâu Đâu đang chờ trước cửa. Thấy Tụng Nhiên trở về, đầu tiên nó ỏn à ỏn ẻn kêu một tiếng, sau đó nằm vật trên đất ngửa ra để lộ cái bụng mềm trắng tinh, meo meo meo cầu vuốt ve.

Tụng Nhiên an ủi nó, sau đó cho thêm nước sạch và đồ ăn mèo vào bát, bắt đầu làm bữa tối cho mình.

Trong tủ lạnh còn măng tây tươi và tôm nõn. Tụng Nhiên đeo tạp dề, rã đông nguyên liệu nấu ăn rồi đổ rượu gia vị và gừng sợi vào bát nhỏ để ướp tôm nõn. Sau đó cậu lạch cạch lạch cạch xắt măng tây trên thớt gỗ, cháo hoa trong nồi đất nhỏ bên cạnh đang sôi lục bục. Cậu cực kỳ thích tiếng bong bóng sôi ùng ục trong nồi cháo, cảm thấy giống như món ăn đang hát, thế là vừa nhỏ giọng ngâm nga vừa nhẹ nhàng dùng muôi gõ nhịp.

Mấy nguyên liệu món ăn kia xào sơ trên lửa lớn một lần, sau đó đổ vào nồi cháo, khuấy đều theo chiều kim đồng hồ.

Tụng Nhiên sợ màu sắc không đẹp, lại thêm một muỗng xì dầu hải sản nhỏ. Hơi nóng trong nồi bốc lên, mùi thơm xì dầu len vào mũi, khiến người ta thèm thuồng.

Chờ nấu cháo xong, dọn dẹp bếp núc, sắc trời ngoài cửa sổ cũng đã tối đen.

Tụng Nhiên nhớ ra mình còn phải phun sương cho hoa cỏ, bèn thuận tay quơ lấy bình phun rồi đổ thêm ít nước vào đáy bình. Cậu lê dép loẹt quẹt đẩy cửa ra ngoài. Vừa mở một khe nhỏ, Tụng Nhiên đã thấy lạ lạ. Cánh cửa như bị vật gì đó ngăn lại, lại dùng lực thêm một chút, trong bóng tối bỗng vang lên một tiếng khóc nho nhỏ, là tiếng của trẻ con.

Đứa bé vừa khóc, đèn led tự động trong khu vực công cộng lập tức sáng lên.

Tụng Nhiên thò đầu ra khỏi khe cửa. Cậu thấy một cậu bé con ngồi trên thảm sóc chuột, tay trái cầm chiếc cặp nhỏ, tay phải chống đất, mặt mũi tủi thân đang ngẩng đầu lên nhìn mình. Một đôi mắt to long lanh nước mắt đang đảo quanh, khiến người ta nghĩ đến thủy tinh đang xoay tròn.

Tụng Nhiên căng thẳng, tay bỗng nhấn xuống bình khiến một dòng hơi nước phun ra.

“Bé con, em… Em là con cái nhà ai thế?”