Chương 5

Tụng Nhiên hỏi bé: “Ăn ngon không?”

Bố Bố gật gật đầu.

Tụng Nhiên lại hỏi: “Thế ăn no chưa?”

Bố Bố cuống quýt ôm chặt lấy bát, lắc đầu như trống bỏi.

Sao có thể trả lời là no được? Ăn no rồi sẽ không có lý do ở lại nhà anh ấy. Bé phải làm một đứa bé ngoan ngoãn nghe lời, phải quay về căn nhà đen thùi của mình để đi ngủ. Nhưng trong nhà chỉ có mỗi mình Bố Bố, lẻ loi trơ trọi, không sáng bằng bên này, cũng chẳng ấm áp bằng.

Lại ăn thêm mấy miếng đi.

Ăn nhiều thêm mấy miếng, là có thể ở lại thêm một hồi.

Ánh mắt của con trẻ là một mặt kính trong suốt, cất giấu một trái tim không nói dối. Tụng Nhiên thấy bộ dạng thấp thỏm của bé, hoàn toàn hiểu được. Cậu cười rộ lên, dịu dàng nói với Bố Bố: “Chúng ta không vội ăn no, để bụng để lát nữa còn ăn trái cây nhé.”

Bố Bố nghe thấy mình chưa cần đi, mắt sáng bừng lên, ném thìa nhỏ cái “Cạch”.

Ăn cơm tối xong, Tụng Nhiên lấy vải vẽ trên cổ Bố Bố xuống, dẫn cậu vào phòng vệ sinh súc miệng rửa tay, lại dùng khăn lông trắng lau khô từng kẽ ngón tay, lại thoa một lớp kem dưỡng da tay Đại Bảo.

Toàn bộ quá trình Bố Bố đều cực kỳ ngoan ngoãn. Bé xòe mười ngón tay ra đặt trước mặt Tụng Nhiên không hề nhúc nhích, bôi xong lại lễ phép nói: “Em cảm ơn anh ạ.”

Là một đứa bé rất hiểu chuyện.

Nhưng Tụng Nhiên luôn cảm thấy trong cái hiểu chuyện của bé có vẻ kiềm chế rất rõ ràng. Nhất là đôi mắt bé luôn có cảm giác lo sợ bất an và khẩn trương chờ đợi bị đánh giá, nom như một con cún nhỏ được huấn luyện nghiêm chỉnh. Nếu như không thể làm động tác thích hợp vào thời gian thích hợp, nó sẽ không được chủ nhân khen thưởng.

Vì sao lại thế?

Là vì ở trong nhà người lạ, nên mới dè dặt cẩn thận hơn bình thường ư? Hay là do cậu nghĩ quá nhiều?

Tụng Nhiên không thể nào xác định được.

Có điều khi hai người đi vào phòng khách, Bố Bố rốt cuộc “Oa” một tiếng mở to hai mắt, toát ra vẻ mặt thuộc về trẻ con như Tụng Nhiên dự liệu.

“Anh ơi, chỗ này của anh có nhiều truyện cổ tích quá!”

Bố Bố giơ tay chỉ lên bàn trà, hưng phấn ngẩng đầu nhìn Tụng Nhiên.

Ghế sô pha, bàn trà và sàn nhà trong phòng khách có để gần trăm cuốn truyện cổ tích thiếu nhi, có sách lẻ, cũng có series, có trong nước và cả nước ngoài.

Từ khi chuyển đến Bích Thủy Loan Cư và có một căn phòng khách rộng rãi sáng sủa, Tụng Nhiên không cần vẽ tranh trong căn phòng nhỏ chật chội như trước nữa. Cậu dời bàn làm việc đến cửa sổ sát đất cạnh phòng khách. Bình thường khi nghiên cứu sách cậu sẽ rút một cuốn đặt lên bàn rồi tiện tay để lộn xộn, dù sao cũng chẳng ai đến thăm, nên cũng không nhọc lòng dọn dẹp.

Những bản vẽ, giấy bút và phẩm màu này chính là toàn bộ gia sản mà Tụng Nhiên dựa vào để sinh sống.

Bố Bố nhìn thấy một cuốn truyện, hai mắt tỏa sáng. Nom bé cứ như một con chuột sa chĩnh gạo, đang định ngồi ăn no chờ chết cả đời, không đi ra nữa. Trong gần trăm bìa sách khiến người ta hoa mắt, bé phát hiện cuốn “Giấc mơ của sóc chuột”.

Trên thế giới này tồn tại rất nhiều con sóc chuột tương tự, nhưng với Bố Bố, chỉ có con này là độc nhất vô nhị.

Nó là bạn thân của Bố Bố.

Một tháng trước, con sóc chuột này thần bí hạ xuống trước cửa nhà 8012A, đúng lúc đối mặt với Bố Bố đi ra ngoài vào sáng sớm. Nó có sọc nhỏ màu nâu nhạt trên lưng, móng vuốt mảnh nhọn, đôi mắt như hạt đậu đen, hai bên má phồng lên thật là to, ngồi trên một chồng quả thông thật cao, phông nền là một biển ngô đồng vàng rực rỡ.

Bố Bố vừa gặp nó đã cảm mến, ngày nhớ đêm mong.

Sáng sớm đi nhà trẻ, bé phải chào sóc chuột một câu “Tớ đi đây”; buổi tối từ nhà trẻ về, bé cũng phải chào sóc chuột một câu “Tớ về rồi nè”. Thi thoảng ba ba mình không ở nhà, Bố Bố cô đơn, sẽ thừa dịp bảo mẫu không chú ý lén lút chạy ra ngoài ngồi bên cạnh sóc chuột vuốt ve bộ lông mềm của nó, xin nó an ủi mình.

Chất liệu lông tơ in trên sóc chuột cũng giống thật.

Thậm chí Bố Bố còn nghĩ: Nếu bé có một con sóc chuột thật sự để sờ tới sờ lui… Có lẽ xúc cảm cũng giống thế này.

Nó là một người bạn thú vị và trung thành, sẽ canh giữ ở chỗ cũ hai mươi bốn giờ, vĩnh viễn có màu sắc lộng lẫy, vĩnh viễn phấn chấn như vậy. Nó có một đống quả thông giòn nhai rôm rốp mãi không hết, có một mùa thu vàng óng ánh nắng chiếu qua bạt ngàn.

Hình ảnh cố định trên thảm cửa là một tấm bìa mở.

Bố Bố đọc nó ròng rã một tháng.

Đêm nay, rốt cuộc trang bìa này cũng được lật ra, bé ngạc nhiên nhìn thấy trên trang sách người bạn thân của mình đã đổi một động tác – nó đứng lên, tay cầm một quả thông lớn thò đầu ra nhìn ở một nơi xa rất xa.