Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sáng Màu

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phía nó đang nhìn có in một chữ ký ngắn gọn.

Tụng Nhiên.

Ngày ấy Bố Bố vẫn chưa biết chữ, tất cả lực chú ý đều dồn lên trên người sóc chuột, nên bé tự nhiên lướt qua cái tên thân thiết và sẽ còn gọi thật nhiều trong tương lai để lật sang trang kế tiếp.

Lá ngô đồng vàng ruộm rơi đầy đất, chú sóc chuột nhỏ nằm dưới ánh mặt trời mùa thu, lười biếng chợp mắt – Nó sẽ gặp phải chuyện thú vị gì nhỉ?

Muốn biết quá.

Bố Bố cố lấy dũng khí ôm tập tranh hỏi Tụng Nhiên: “Anh ơi, anh có thể kể câu chuyện này cho em được không ạ?”

Tụng Nhiên vui vẻ đồng ý: “Được chứ.”

Bát đũa có thể từ từ dọn rửa, trái cây có thể từ từ rửa. Bé cưng nói muốn nghe kể chuyện, đây chính là chuyện quan trọng nhất trước mắt.

Sô pha vải mềm lún thật sâu, Bố Bố ngồi trên đùi Tụng Nhiên dựa vào tay cậu, lật ra cuốn sách tranh mà mình tha thiết ước mơ đã lâu. Cục lông Bố Đâu Đâu nằm bên cạnh thấy thế bèn ghen tị meo một tiếng, lật người lăn xuống lan can, ghé vào bên cạnh hai người.

“Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng nọ có một con sóc chuột đáng yêu.”

Tụng Nhiên đọc hàng thứ nhất, Bố Bố tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào mỗi một chi tiết nhỏ.

Câu chuyện này Tụng Nhiên đã quá quen thuộc. Chỉ cần nhắm mắt lại, mỗi một bức tranh, một dòng chữ đều sẽ biến thành đom đóm mùa hè vỗ cánh bồng bềnh trước mặt cậu.

Con Sóc Chuột kia ấy hả, vừa ham ăn lại lười biếng lắm cơ.

Mùa thu sắp tới, Sóc Xám hàng xóm của nó vội vàng thu thập quả thông chuẩn bị tích trữ lương thực qua mùa đông lạnh, còn Sóc Chuột thì ngồi trên cành cây chơi với sâu róm. Mùa thu dần dần qua đi, mùa đông sắp tới. Quả thông của Sóc Xám đã chứa đầy nửa căn phòng, Sóc Chuột vẫn ngồi trên cành cây dùng đuôi chơi nhảy dây.

Sóc Xám hỏi: “Sóc Chuột ơi, bao giờ thì cậu bắt đầu hái quả thông thế?”

Sóc Chuột trả lời: “Không vội, không vội. Tớ có một ước mơ, tớ muốn tìm thấy quả thông lớn nhất trên thế giới này, chỉ cần một quả thôi là đủ để tớ vượt qua mùa đông mà không chịu đói.”

Cuối cùng, mùa đông cũng đã đến.

Lúc trận tuyết lớn đầu tiên rơi xuống, quả thông trong nhà Sóc Xám đã chất đầy nhà, nhưng còn Sóc Chuột thì sao?

Trong nhà nó một quả thông cũng chẳng có.

Nó đói bụng, bèn xuất phát đi tìm quả thông lớn nhất trong truyền thuyết kia. Nhưng bên ngoài tuyết lớn mênh mông, làm sao nhìn thấy bóng quả thông nào?

Sóc Chuột nghe nói nhà Thỏ có một quả thông lớn, bèn tìm đến cửa. Nhưng quả thông nhà Thỏ lại bị xem như một tủ chứa đồ xinh đẹp, treo đầy cà rốt.

“Không được không được, sao mình có thể ăn hết tủ chứa đồ của nhà người khác được?”

Sóc Chuột lắc đầu, rời khỏi nhà Thỏ với cái bụng đói.

Nó lại nghe nói nhà Nhím có một quả thông lớn, bèn tìm đến cửa. Nhưng quả thông nhà Nhím lại bị xem như một gốc thông Noel xinh đẹp, treo rất nhiều những món quà rực rỡ sắc màu.

“Không được không được, sao mình có thể ăn hết cây thông Noel của người khác được?”

Sóc Chuột lắc đầu, lại ôm bụng đói rời khỏi nhà Nhím.

Nó lại nghe nói nhà Kiến có một quả thông lớn, bèn tìm đến cửa. Nhưng quả thông nhà Kiến lại bị coi như một sân chơi xinh đẹp, trên đó bò đầy những bé kiến con đang vui đùa.

“Không được không được, sao mình có thể ăn hết sân chơi của người khác được?”

Sóc Chuột lắc đầu ôm bụng đói rời khỏi nhà Kiến.

Sóc Chuột tìm lâu thật lâu, mãi cho đến cuối cùng nó cũng không thể tìm được quả thông lớn nhất thế giới. Nó ủ rũ cúi đầu về đến nhà, bụng sôi ùng ục. Đúng lúc này, Sóc Xám hàng xóm gõ cửa, hỏi Sóc Chuột: “Giấc mơ của cậu đã thực hiện được chưa?”

Sóc Chuột xấu hổ lắc đầu.

“Sang năm, nhất định sang năm tớ sẽ thực hiện”!

Nó cam đoan với Sóc Xám, nhưng bụng càng lúc càng kêu to.

Sóc Xám lấy từ sau lưng ra một quả thông thật to đưa đến trước mặt Sóc Chuột, nói với nó: “Tớ tặng cậu quả thông này này. Đây không phải là quả thông lớn nhất thế giới, cũng không phải là quả thông lớn nhất trong rừng, chỉ là quả lớn nhất trong nhà tớ thôi.”

Sóc Chuột nhận quả thông kia ôm vào ngực. Nó cảm thấy dường như mình đã nhận được một tủ chứa đồ, một cây thông Noel, một sân chơi, và cả một người bạn tốt nhất.

Nó nghĩ, đây nhất định là quả thông lớn nhất thế giới kia rồi.

“Sau đó thì sao ạ?”

Bố Bố lật thêm một tờ, sách đã khép lại, một đoạn mã vạch đặt trên đuôi con sóc, tuyên bố câu chuyện đã kết thúc.

Trong lòng bé vẫn còn nghi vấn, bèn hỏi: “Anh ơi, về sau Sóc Chuột ăn hết quả thông luôn hở anh?”

Tụng Nhiên không nghĩ đến vấn đề này. Cậu xoa cằm nghiêm túc suy nghĩ chốc lát, rồi thành thật trả lời: “Anh cũng không biết nữa, có điều anh đoán là có lẽ nó sẽ giữ quả thông lại, đấy là món quà bạn nó tặng mà.”

“Nhưng đồ ăn mà không ăn nhanh chút sẽ hư mất đấy ạ, ví dụ như…” Bố Bố vắt hết óc: “Ví dụ như bánh donut í!”
« Chương TrướcChương Tiếp »