Chương 8

“A lô, chào ngài.”

Tụng Nhiên chào hỏi theo công thức.

Ba giây sau, động tác cậu đột nhiên cứng đờ, bát sứ trong tay rơi xuống đánh xoảng một cái.

Bố Bố kinh ngạc kêu lên: “Anh ơi!”

Tụng Nhiên như bị chạm điện mà hất văng miếng cước nhôm chùi nồi, sau đó lấy khăn tay bên cạnh vội vã lau tay cầm điện thoại cách xa mình một chút.

Trong lúc hỗn loạn, điện thoại vô ý rơi xuống mép bồn rửa, chậm rãi xoay nửa vòng.

Tụng Nhiên nhìn nó chằm chằm, mạch máu nở tung, mặt mày nóng ran, cổ và vành tai đỏ bừng lên.

Thực ra bên kia chỉ nói một câu.

Mười chữ.

“Chào cậu, tôi là ba ba của Hạ Duyệt Dương.”

Đây là lần đầu tiên Tụng Nhiên nghe thấy giọng nói của Hạ Trí Viễn.

Âm điệu trầm thấp mà gợi cảm, bởi vì chủ nhân của nó còn đang mơ màng vì mới tỉnh mà đượm chút ý cười lười biếng. Giọng nói ấy ngay sát bên tai, giữa răng môi như tản ra một làn gió mát thơm phất qua màng nhĩ, khiến trái tim không hề đề phòng của Tụng Nhiên bỗng thình thịch rung động.

“….”

Nhịp tim quá nhanh, đại não thiếu dưỡng khí.

Da đầu Tụng Nhiên lập tức tê dại. Đừng nói trả lời, ngay cả họ tên mình là gì cậu còn quên sạch rồi.

Sáu giờ sáng, đường phân chia sáng tối chầm chậm dời qua Thái Bình Dương rộng lớn. Phải hơn nửa tiếng nữa mặt trời hôm nay mới có thể chiếu sáng vùng đất bờ biển Tây Bắc Mĩ.

Thị trấn nhỏ Palo Alto vẫn im ắng mờ tối, đèn đỏ đèn xanh trên cột đèn giao thông đầu phố thay phiên nhau sáng, hiếm có chiếc xe nào đi qua.

Cửa sổ một tòa nhà ở khu Đông đang sáng đèn. Xuyên qua rèm cửa, có thể lờ mờ thấy một người đàn ông mặc áo ngủ bằng vải flannel màu xám đậm đang tựa bên bệ cửa sổ.

Tóc anh hơi rối, râu lún phún trên cằm chưa cạo. Anh đang cúi đầu, khóe môi cong cong.

Giọng nói lắp ba lắp bắp của cậu hàng xóm chưa từng gặp mặt ở bờ biển bên kia cách mười nghìn cây số đang truyền ra từ tai nghe: “….Tôi, tôi đi qua, nhìn thấy trên cửa nhà anh có dán một tờ, một tờ giấy, trên đó viết, Hoàng Hoa Quế về nhà rồi….”

“Ừm.”

Máy pha cà phê trên bồn rửa đang rung rung nhẹ, chảy ra chất lỏng màu nâu đậm, từng giọt từng giọt rơi xuống chén sứ.

Trên thành chén có một logo rất ngầu.

SwordArc.

Phần đầu chữ S màu xanh hơi nghiêng và đuôi chữ C giao nhau thành thanh kiếm và cây cung sắc bén.

“…. Đúng lúc đó tôi có nấu cháo tôm, tôm nõn cho bữa tối, có mặn có chay, nên cho Bố Bố ăn một bát. Bé còn… Còn ăn rất ngon…”

Hạ Trí Viễn cười nói: “Cảm ơn.”

“Không cần không cần cảm ơn đâu! Là hàng xóm mà, nên, nên làm thôi,” Chàng thanh niên đầu bên kia điện thoại càng căng thẳng hơn, âm lượng tăng thêm một bậc: “Bố Bố cực kỳ ngoan, ăn cơm không cần người đút. Tôi chỉ thêm một cái bát mà thôi, tuyệt đối không phiền phức đâu!”

Hạ Trí Viễn nói: “Vậy vẫn phải cảm ơn cậu.”

Cà phê trong chén đã sắp đầy, chất lỏng chảy ra dưới đáy máy lọc càng chậm, hồi lâu mới rơi xuống một giọt.

Lại một giọt.

Có lẽ là ngửi thấy mùi thơm của cà phê, ý cười trên môi Hạ Trí Viễn càng đậm. Anh cầm quai chén lắc lắc mấy cái rồi nhón một viên đường vuông bỏ vào.

Hôm nay có thể uống ngọt một chút.

Phía đối diện vẫn khó khăn nói lắp: “…Tiếp đó thì, thì kể một câu chuyện, còn… Còn ăn một ít dâu tây, nhưng không nhiều, dù sao cũng sắp chín giờ rồi….”

“Hả?”

Hạ Trí Viễn phát ra một tiếng nghi vấn. Anh cầm thìa khuấy ngược chiều kim đồng hồ: “Chín giờ thì sao?”

“A? Không, không phải chín giờ…” Giọng nói bên kia bỗng nhỏ xuống, còn dừng lại trong chốc lát như đang nghiêm túc cân nhắc cái gì. Sau một lát, chàng thanh niên chột dạ hốt hoảng thử dò xét: “…Không phải nên đi ngủ à?”

Hiếm hoi lắm Hạ Trí Viễn mới không kìm nén, anh bật cười, có điều nhanh chóng ngừng lại hắng giọng rồi nghiêm mặt nói: “Đúng, nên đi ngủ, cậu cũng chu đáo thật.”

“Ừm.”

Bên kia ngốc nghếch đáp một tiếng, đột ngột yên lặng.

Anh nghĩ, đây thực sự là một hàng xóm đáng yêu. Rõ ràng là cậu đã giúp anh một đại ân, thế mà lại căng thẳng đến độ nói năng lộn xộn như một tên dụ dỗ trẻ con bị bắt quả tang. Nom cậu cứ như đang sợ hãi anh sẽ xuyên theo tín hiệu sóng điện từ về thành phố S, mở cái miệng máu to đùng nuốt trọn cậu vậy.

Tinh.

Phòng khách truyền đến tiếng nhắc nhở có mail mới gửi đến.

Hạ Trí Viễn bưng cà phê ra ngoài đặt lên bàn trà, sau đó mở laptop ra. Tiêu đề mail rất đơn giản, là thư xác nhận đăng kí hội nghị bảo mật dữ liệu vào thứ ba tuần sau ở Los Angeles.

Anh đọc nhanh đến cuối cùng, sau đó nhấn dấu x đỏ.

Chàng thanh niên bên kia chờ hơi lâu, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Hạ tiên sinh?”

Hạ Trí Viễn đóng laptop lại, ngửa người ra sau tựa vào sô pha, nhắm mắt lại: “Xin lỗi, chuyện ngày hôm nay tôi phải chịu trách nhiệm. Là tôi sơ suất khi tìm bảo mẫu, kiểm tra không nghiêm ngặt nên mới có tình huống thế này. Nếu không có cậu giúp đỡ thì có lẽ hôm nay con tôi phải đói bụng rồi. Thế này đi, chờ ngày mai công ty quản lý gia đình làm việc, tôi sẽ lập tức liên hệ với họ để họ sớm phân công một bảo mẫu mới đến.”