Chương 6.1: Nữ Hoàng Bệ Hạ(3)

NỮ HOÀNG BỆ HẠ(3)

Dịch: Tiểu Hoa

Vũ Hạo nhìn vẻ mặt hốc hác của người phụ nữ, cho dù Vũ Hạo có chết, anh cũng sẽ không bao giờ quên được khuôn mặt này. Suy cho cùng thì đó cũng là người anh yêu thương nhất, là người đã sinh ra anh.

“Mẹ?” Vũ Hạo ngồi xổm ở bên cạnh Hoắc Vân, dùng tay nhẹ nhàng lay động thân thể của bà.

Thân thể Hoắc Vân đầy những vết sẹo, khuôn mặt xinh đẹp giờ hốc hác hơn nhiều. Điều khiến người ta chú ý hơn là những vết sẹo trên mặt, tay chân đều bị trói bằng dây xích sắt.

"Mẹ, tỉnh lại đi. Con là Vũ Hạo, mẹ, người tỉnh dậy đi!" Giọng Vũ Hạo rất khẩn trương, thậm chí còn có chút muốn khóc.

Tình Vũ bước tới vỗ nhẹ vai Vũ Hạo, "Đừng lo lắng, dì Vân đã được điều trị, không còn gì nghiêm trọng nữa!"

Vũ Hạo hất tay Tình Vũ đang đặt trên vai anh ra, "Sao mẹ ta lại ở đây với cô? Cô rốt cuộc là ai?"

Vũ Hạo đứng dậy và nhanh chóng quay đầu lại, con ngươi của Vũ Hạo sáng lên, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào Tình Vũ thi triển kỹ năng linh hồn đầu tiên, tác động tâm linh, Tình Vũ nhìn vào mắt Vũ Hạo mà không hề di chuyển, sức mạnh tinh thần của Vũ Hạo rất mạnh mẽ, ngay cả Thần tối cao cũng sẽ bị chậm lại. Tuy nhiên, chênh lệch thực lực quá lớn, Nữ vương bệ hạ dễ dàng chịu đựng được một lực trấn áp nhỏ. Không, có thể nói, khí tức của chính cô đã trấn áp tác động tinh thần, Tình Vũ còn không cần cử động. Nhưng Vũ Hạo không phải là người ăn chay, anh lao thẳng đến trước mặt Nữ hoàng và dùng tay phải nắm lấy vai Tình Vũ. Ngay khi Vũ Hạo chuẩn bị thi triển phạm vi băng hoàng, cô đã cười một cách kỳ lạ.

"Ngươi chắc không? Mẹ ngươi vẫn còn ở đây." Tình Vũ nhẹ nhàng nói.

Vũ Hạo nắm chặt tay trái, quay lại nhìn mẹ mình và rút lại phạm vi băng hoàng.

"Cô rốt cuộc muốn cái gì? Rốt cuộc cô là ai?" Vũ Hạo thận trọng lùi lại vài bước để giữ khoảng cách với cô.

Đôi mắt sắc bén của Vũ Hạo nhìn chằm chằm vào Tình Vũ, rất nguy hiểm.

"Yên tâm đi!" Tình Vũ ngồi bên cạnh Hoắc Vân, vuốt ve khuôn mặt của bà bằng tay phải khiến Vũ Hạo gần như nghĩ rằng Tình Vũ sẽ gϊếŧ mẹ mình, suýt chút nữa Vũ Hạo đã chạy đến chắn trước mặt Hoắc Vân

"Dì Vân không có chuyện gì!" Tình Vũ bình tĩnh nói, ánh mắt rất dịu dàng, nhưng cũng có một chút thù địch có thể cảm nhận được, cũng nhìn thấy được.

(Bà ấy xảy ra chuyện gì vậy?)

“Chỉ là bị Đường Tam ném vào khe hở không - thời gian, là ta cứu bà ấy.” Tình Vũ nhắm mắt lại, hai tay có chút run rẩy đứng dậy khỏi giường, quay lưng về phía Hoắc Vân, nắm chặt nắm đấm.

"Đi thôi, theo ta ra ngoài!"

"Ta sẽ lần lượt nói cho ngươi tất cả, cùng thân phận thực sự của ngươi." Giọng nói của Tình Vũ rất kìm nén, cô cũng đang đè nén cơn tức giận của mình.

“Thân phận?” Vũ Hạo cau mày, chống tay lên hông.

"Sao ngươi còn chần chừ nữa? Đi thôi! Nếu không, ta không thể đảm bảo mình sẽ làm gì mẹ ngươi đâu?" Tình Vũ nói xong, Vũ Hạo đột nhiên hoảng sợ và nhanh chóng đi theo.

Tình Vũ đưa Vũ Hạo đến dưới một cây liễu màu cầu vồng, những cành liễu đủ màu sắc rủ xuống. Vũ Hạo đưa tay chạm vào nó, bỗng nhiên anh cảm thấy sự mệt mỏi trong cơ thể mình đã biến mất, Vũ Hạo ngẩng đầu nhìn cái cây cao chót vót cao hơn cả lâu đài của Tình Vũ, cảm thấy mình thật nhỏ bé dưới gốc cây này.

"Đây là Cây Thế giới!" Tình Vũ tuyệt vọng nhìn Cây Thế giới, đôi mắt thậm chí còn có chút đỏ bừng.

"Cây thế giới? Chưa bao giờ nghe nói đến." Tay phải của Vũ Hạo đặt ở trên cây, cảm nhận được thần lực của Cây thế giới.