Chương 3.2: Cung Điện Huyền Bí

CUNG ĐIỆN HUYỀN BÍ(2)

Dịch: Tiểu Hoa

Vũ Hạo thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt. Đây là một tòa lâu đài khổng lồ, hoành tráng hơn bất kỳ lâu đài nào mà anh từng thấy. Bởi vì Vũ Hạo phát hiện, linh khí nơi này, không phải là nơi mà thần giới có thể so sánh được, ở đây, căn bản không phải là thần giới, anh cũng không cần lo lắng Đường Tam phát hiện mình còn sống. Vũ Hạo đưa mắt nhìn xuống, những hàng rào vách đá cao ngất hiện ra.

(Vì lâu đài này được xây dựng trên một vách đá?)

Đôi mắt của Vũ Hạo mở to, kỹ năng linh hồn đầu tiên của anh, Khám phá tâm linh, đã được kích hoạt. Sự tò mò khiến Vũ Hạo muốn nhìn thấy những gì dưới đáy vực thẳm.

Những quả cầu trong suốt với nhiều màu sắc khác nhau trôi ra từ vách đá. Mỗi quả cầu có một chữ khác nhau trên đó, chẳng hạn như Thần Hộ mệnh, Nữ thần Chiến tranh, Thần Ăn uống, Thần khí xa, Thần Treo, Nữ thần may mắn, Thần lam linh hoa, v.v. Vũ Hạo ngay lập tức dừng việc khám phá tâm linh của mình, xong rồi, anh phát hiện ra một bí mật kinh hoàng. Có hàng ngàn ngai thần trống ẩn giấu dưới vách đá này! Vũ Hạo nhanh chóng quay vào và đóng cửa sổ lại.

"Này, những cái này, quên đi quên đi, đừng nghĩ nữa." Vũ Hạo trấn tĩnh tâm trí non nớt đang sợ hãi của mình.

Vì linh khí ở đây quá hấp dẫn, vậy nên, việc ra ngoài đi dạo càng quan trọng hơn. Nhân tiện cũng có thể có được một số cơ hội tốt, là lúc thể hiện khả năng của mình.

Vũ Hạo lấy từu trong tủ ra một bộ quần áo rồi mặc vào.

Vũ Hạo vốn tưởng rằng đó là một bộ quần áo bình thường, nhưng khi mặc vào, hừm, đâu là cái gì, này quá long trọng rồi. Chất liệu của bộ vest và áo khoác màu trắng trông không hề đơn giản, như một người đến từ phía bắc xa xôi, một tấm vải được làm từ xác của một đàn tằm băng đã được nuôi dưỡng bằng linh lực hàng nghìn năm. Chiếc áo sơ mi đen được làm từ xác của những con tằm băng bị đốt cháy bằng lửa cực mạnh, và loại vải này chính là vải mà tất cả các thành viên hoàng gia ở lục địa Đấu La sử dụng, chưa bao giờ nhìn thấy nó, nhưng nó chỉ được ghi lại trong sách cổ.

Vũ Hạo cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng cởϊ qυầи áo chuẩn bị cho anh ra. Vũ Hạo chỉ đơn giản cảm thấy như vậy dù sao cũng có chút hơi quá, họ đã cứu anh thoát khỏi thời không hỗn loạn, nhưng không cần thiết đối với anh tốt như vậy.

Ngay cả món cháo yến anh vừa ăn, Vũ Hạo cũng có thể cảm nhận được, linh lực và dược liệu trong đó, thậm chí tất cả dược liệu trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn cộng lại cũng không bằng bát cháo này.

(Mình đây là, ôm được đùi lớn sao?)

Vũ Hạo bây giờ chỉ có thể nghĩ như vậy.

Nhưng nghĩ đến việc phải mặc một bộ đồ, Vũ Hạo chỉ có thể cung kính hơn là tuân mệnh. Bộ quần áo này nếu anh không mặc thì sẽ vô dụng. Nhưng, mấy bộ quần áo còn lại thậm chí còn phóng đại và hoành tráng hơn bộ quần áo anh vừa mặc trước đó.

(Tác giả muốn nói: Hai chương đầu ngươi đã bị chỉnh thành cái gì! Trong lòng ngươi không có chút gì sao? Thiên Mộng không còn nữa, không cho ngươi đùi to, tiếp theo ngươi sẽ sống sót như thế nào? Vũ Hạo (╥ω╥`))

Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mặc bộ quần áo bạn đã mặc trước đó lên. Những bộ quần áo khác quá lộ liễu và dễ bị chú ý.

Đi bộ gần hai giờ, Vũ Hạo ngã ngửa, toàn thân đau nhức. Ở đây rất đẹp, nhưng Vũ HẠo cảm thấy mình phải đánh giá lại quy mô của lâu đài này.

Không biết vì cái gì, Vũ Hạo dường như bị thứ gì đó kéo đi, không biết lúc nào anh đã vô tình đi đến cửa một căn phòng.

“Mình đã đi xa như thế này rồi à?”

Vũ Hạo cảm thấy có một sức mạnh bảo anh đi vào. Ngay khi anh chuẩn bị mở cửa, một cô gái trong trẻo đến từ phía sau.

"Ngươi là ai? Không biết đây là khu vực cấm sao?"