Chương 4.1: Kẻ Trộm

KẺ TRỘM (1)

Dịch: Tiểu Hoa

"Ngươi là ai? Không biết đây là khu vực cấm sao?"

Một cô gái tươi tắn, đáng yêu đứng đằng sau Vũ Hạo, hai tay chống nạnh đầy đe dọa.

Cô ấy có làn da trắng như tuyết, đôi mắt xanh lá cây, mái tóc đen và tất nhiên là có một chút tóc màu xanh lá cây. Cô ấy mặc một chiếc váy ngắn màu đen trắng trông rất dễ thương, nhưng khí chất của cô ấy không liên quan gì đến sự dễ thương, ngược lại, lại cảm giác hơi vô lí, giống như bị lừa dối.

"Ừm….. xin lỗi, tôi không biết đây là khu vực cấm. Xin hỏi cô là?” Vũ Hạo lịch sự cúi đầu xin lỗi.

Toang rồi. Vũ Hạo biết rằng mình đã đến nhầm chỗ. Anh không còn cách nào khác ngoài việc cầu xin sự tha thứ và bỏ chạy sau khi xin lỗi!

"Ta! Ngươi ngay cả ta là ai cũng không biết!" (Anh ta nhìn cũng đẹp trai đấy) Thanh Tâm nhìn khuôn mặt của anh, đôi mắt đó thật đẹp, xong rồi, mê trai là phạm tội.

Vũ Hạo lắc đầu, hỏi anh ấy biết người đó là ai, anh làm sao biết được? Đây mới là ngày đầu tiên anh ở đây.

"Ồ!!! Ta biết ngươi là ai!" Thanh Tâm duỗi ngón tay phải ra và chỉ vào Vũ Hạo.

"Hả! Ai?" Vũ Hạo thực sự bối rối.

Vũ Hạo nhớ rằng anh chưa bao giờ gặp cô ấy trước đây, làm sao cô ấy có thể biết tên anh?

“Ngươi gọi là kẻ trộm.” Thanh Tâm lớn tiếng nói, vang vọng toàn bộ hành lang, như sợ người khác không biết.

"Tôi!!!......."

Nghe đến câu này, Vũ Hạo thật sự không nói nên lời, này là cái quái gì vậy? Không phải cô gái kia vừa nói mặc bộ quần áo này rồi có thể đi lại thoải mái sao, sao bây giờ lại biến thành như này, bản thân còn chưa kịp làm cái gì đã bị người khác nói thành kẻ trộm. Ai có thể chịu đựng được việc bị hiểu lầm là kẻ trộm.

Cô gái giơ nắm đấm bên phải ra, bước chân trái lên rồi lao thẳng đến trước mặt Vũ Hạo, Vũ Hạo nhìn nắm đấm bất ngờ quay liền người sang một bên để tránh đòn.

"Này, cô có thể nói có lý chút được không?" Vũ Hạo lớn tiếng hét lên với cô ấy.

Thấy Vũ Hạo né tránh, cô gái gái đứng vững, giơ chân trái lên rồi nghiêng người đá vào đầu Yu Hạo.

Động tác của cô gái rất nhanh, có lực, như thể cô đã xuất binh đánh trận ở chiến trường nhiều năm.

Vũ Hạo giơ tay phải lên và nắm chặt lấy mắt cá chân của cô.

So sánh tốc độ và sức mạnh của Vũ Hạo, cô vẫn cần luyện tập.

Cô gái nhìn vào đôi mắt xanh của anh, cảm thấy hơi sợ hãi.

"Ngươi, buông ta ra (sao nhìn gần lại đẹp trai hơn rồi)" Quả thực, Vũ Hạo bây giờ thực sự rất đẹp trai, không biết tại sao, nhưng đường nét trên khuôn mặt của Vũ Hạo đã trở nên rõ ràng, trưởng thành và tinh tế hơn nhiều so với khi anh còn ở Thần giới.

Vũ Hạo phớt lờ cô, nhưng đã chuẩn bị sẵn phép băng nổ. Không còn cách nào khác, ai bảo cô động thủ trước, người không phạm ta, ta không phạm người?

Cô gái cảm thấy hơi lạnh ở mắt cá chân bị anh nắm lấy, cô lập tức hoảng sợ.

"Dừng tay!" Một giọng nói quen thuộc từ xa truyền đến, Vũ Hạo nghe thấy thanh âm này, nhìn sang thì thấy là quản gia mang bữa sáng cho anh.

(Là cô ấy!)

Vũ Hạo cau mày và nhìn về hướng cô ấy vừa đi tới.

Cô gái cảm thấy tay Vũ Hạo hơi buông lỏng, vội vàng vùng ra.

"Thanh Tâm, không được thô lỗ. Anh ấy là khách quýcủa Nữ vương Bệ Hạ!" Quản gia gõ lên đầu Thanh Tâm và khiển trách cô.

"Khách quý! Long Long tỷ, sao chưa từng nghe nói Tinh Nguyệt tỷ tỷ ngoài chúng ta còn quen biết người ngoài cung!"

Thanh Tâm đút tay vào túi váy, kiêu hãnh nhìn cô.

"Nữ vương quen ai đều phải nói cho ngươi sao?" Vì Long Long lớn lên cao hơn Thanh Tâm nên Long long chắc chắn thắng về mặt khí thế.

Vũ Hạo nhìn thái độ không chịu tiếp nhận đối phương của hai người, cảm thấy hai người có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.

"Hừ, không nói cho ta, vậy hắn chính là kẻ trộm, lén lén lút lút đi vào lối vào cấm địa, thân phận là người nhưng hành sử như chó, ai biết hắn đang có chủ ý gì gì!” Thanh Tâm chỉ vào mặt Vũ Hạo, Long Long liếc nhìn.

(Thân phận là người nhưng hành xử như chó? Ý cô ấy là nói ta xấu phải không?) Dù sao thì đó là những gì Vũ Hạo nghĩ.