Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sáng Tỏ Như Ánh Trăng

Chương 5: "Xem ra, tôi với cô Văn đây cũng coi như có duyên."

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mỗi lần Văn Nguyệt call video với Nhậm Kiêu, đa phần đều là cậu nói cô nghe. Cậu rất hay nói, có thể nói từ việc bữa sáng ăn những gì, bữa trưa ăn những gì, ngay cả khi gặp được một chú chó hoang trên đường đi làm, cậu cũng có thể tả lại vài câu.

Hôm nay vì có cuộc phỏng vấn, Văn Nguyệt dậy sớm, Nhậm Kiêu thấy cô đã mệt rã rời mới dừng câu chuyện, giục cô đi ngủ trưa.

Trần Phong đợi Văn Nguyệt cúp video call rồi, không nhịn được phải cảm khái một câu: "Tính cách của cậu với Tiểu Kiêu Tử hoàn toàn khác nhau, cậu ấy nói rất nhiều, còn cậu lại điềm đạm nho nhã như thế, hai người các cậu có thể thành một đôi cũng rất thần kỳ đấy."

Đây không phải là lần đầu tiên Văn Nguyệt nghe người ta nói như thế, Nhậm Kiêu thì hoạt bát, cô lại có vẻ bình ổn. Những người bạn biết chuyện hai người họ yêu nhau đều bảo rằng tính cách họ hoàn toàn khác biệt, một người như nước một người như lửa, ngay cả bản thân cô đôi khi cũng sẽ thấy kỳ diệu.

Mẫu bạn trai lý tưởng của Văn Nguyệt là kiểu người giống như bố của cô vậy. Từ khi cô có ký ức đến nay, cô chưa bao giờ trông thấy bố mẹ cãi nhau đến đỏ mặt, bố cũng từng nói với cô, mẹ là người hiểu ý ông nhất trên thế giới. Bọn họ không chỉ là đồng bạn trong sự nghiệp, còn là tình nhân trên tinh thần. Tuy không quá giàu có về mặt vật chất, nhưng lại có bản lĩnh khiến cuộc sống trở nên ấm áp và thong dong.

Văn Nguyệt hướng về kiểu tình yêu giống của bố mẹ, nhưng cô cũng biết rõ, tình cảm như thế rất khó có được, cho nên thà chậm mà chắc. Trong khi học Đại học, có không ít người theo đuổi cô, nhưng cô chẳng để ai vào lòng cả. Thậm chí, ngay từ đầu cô cũng chẳng để Nhậm Kiêu vào lòng.

Văn Nguyệt với Nhậm Kiêu không học cùng trường Đại học, quen biết nhau trong sự trùng hợp. Vào năm ba Đại học, Nhậm Kiêu tìm bạn cùng phòng khi ấy của Văn Nguyệt giúp cậu phiên dịch một tài liệu lịch sử nước ngoài. Bạn cùng phòng đã đồng ý giúp chuyện này, nhưng sau đó nhà cô ấy xảy ra chuyện, không có thời gian, cho nên đã nhờ Văn Nguyệt cứu cấp.

Bản thảo mà Văn Nguyệt nhận dịch đa phần đều thuộc khuynh hướng văn học, tiếp theo chính là dịch phim truyền hình. Lần đó bạn cùng phòng quá nóng nảy, cô mới nhận ủy thác dịch giúp Nhậm Kiêu. Cô đã dành ra một tuần lễ dịch lại tài liệu lịch sử sang tiếng Trung rồi gửi cho Nhậm Kiêu, cậu vô cùng cảm kích, sau đó còn đặc biệt mời cô với bạn cùng phòng ăn cơm.

Sau bữa cơm kia, Văn Nguyệt thường nhận được tin nhắn do Nhậm Kiêu gửi đến, cô không phải chưa từng được theo đuổi, lập tức biết cậu có hảo cảm với mình. Nhưng cô cũng chẳng có cảm giác gì với cậu, cậu thực sự quá nhiệt tình, cô thường không chống lại được, liền giống như trước đây, chỉ lễ phép đáp lại, cũng không cho cậu hi vọng.

Tình cảm của Văn Nguyệt với Nhậm Kiêu xảy ra biến đỏi vào cuối học kỳ năm thứ ba Đại học. Khi đó, cô đang viết luận văn chuyên nghiệp, cần dùng đến một quyển sách chuyên môn bằng tiếng Anh đã không còn xuất bản nữa, cô hỏi giáo viên, cũng đến các thư viện khác nhau để tìm kiếm, nhưng cũng đều không mượn được quyển sách này. Rơi vào đường cùng, cô đành phải đăng tin lên vòng bạn bè để cầu cứu.

Lúc đầu Văn Nguyệt cũng chẳng ôm hy vọng gì, cho nên khi Nhậm Kiêu cầm quyển sách không còn xuất bản nữa đến tìm cô, cô vô cùng ngạc nhiên. Cậu trông thấy tin cô đăng trên vòng bạn bè, liền phát động toàn bộ mối quan hệ của mình tìm giúp cô quyển sách ấy, còn đăng bài viết trên đủ trang web, bỏ ra một số tiền lớn để mượn được quyển sách này, cuối cùng công sức của cậu cũng được đền đáp. Quyển sách do một người sưu tầm ở thành phố Thanh cho mượn, Nhậm Kiêu biết Văn Nguyệt cần dùng gấp, bèn đích thân bay đến thành phố Thanh, tự mình mượn sách về cho cô, giao cho cô trong thời gian sớm nhất. Vào thời khắc đó, khi trông thấy Nhậm Kiêu phong trần mệt mỏi, trái tim trước giờ luôn bình ổn của Văn Nguyệt đột nhiên nổi lên gợn sóng.

Bố không ngại cực khổ đi khắp nơi trong nước sưu tầm các bản nhạc piano cho mẹ, và Nhậm Kiêu cũng không ngại ngàn dặm xa xôi lao đến thành phố Thanh để tìm giúp cô quyển sách cô cần. Chỉ một điểm này thôi đã có rất nhiều người không làm được rồi.

Động lòng là chuyện diễn ra trong nháy mắt, quyển sách kia chính là chất xúc tác khiến tình cảm sinh sôi. Từ sau lần đó, Văn Nguyệt chấp nhận để Nhậm Kiêu theo đuổi, trở thành bạn gái của cậu và hẹn hò cho đến hôm nay.

Nhậm Kiêu có tính cách vui vẻ, ôn hòa, Văn Nguyệt thì dè dặt hướng nội, hai người bọn họ một động một tĩnh, hẹn hò nhau cũng chẳng có cảm giác không phù hợp. Nhậm Kiêu rất giỏi làm người khác vui vẻ, cũng giống như hạt dẻ cười vậy, sau khi hẹn hò với cậu, cuộc sống của Văn Nguyệt trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Quãng thời gian bố cô qua đời, nếu như không có Nhậm Kiêu, cô nghĩ có lẽ mình đã sống không nổi.

Bọn họ hẹn hò hơn một năm, tuy trước mắt đang phải yêu xa, nhưng tình cảm cũng không hề phai nhạt. Văn Nguyệt rất hài lòng về trạng thái hiện tại của cô với Nhậm Kiêu, tuy không cầm sắt hòa minh bằng bố mẹ, nhưng cô đã rất thỏa mãn rồi.

...

Thời gian dạy kèm cho Mạnh Nhã Quân được ấn định vào tối thứ hai, thứ tư, thứ sáu. Thứ hai tuần kế, Văn Nguyệt đã bắt xe đi đến vịnh Thanh Thủy. Rút kinh nghiệm về lần phỏng vấn kia, lần này cô không hề đi nhầm biệt thự nữa.

Trong buổi dạy kèm đầu tiên, Văn Nguyệt kiểm tra kiến thức nền tảng của Mạnh Nhã Quân trước, phát hiện cô bé có năng lực ngoại ngữ rất tốt, nếu có khuyết điểm, cũng chính là kỹ năng viết hơi kém một chút, nhưng đối với cô bé ở độ tuổi này mà nói đã tính là không tệ rồi.

Trước đó Trần Phong đã từng nói, có rất ít người ở vịnh Thanh Thủy tìm gia sư tiếng Anh, bởi vì đa phần trẻ em ở nơi đó đều được học ở trường quốc tế, trình độc ngoại ngữ không hề kém, thậm chí còn tốt hơn cả sinh viên nữa, bởi vậy cô ấy mới phải cảm khái về sự xuống dốc của chuyên ngành ngoại ngữ.

Ở bất kỳ ngành nghề nào, có thêm ngoại ngữ chính là một điều xuất sắc, nhưng bản thân ngành ngoại ngữ thì lại là một cái hố, dù cần cù học hành ba bốn năm, nói không chừng còn không sánh nổi với con nhà giàu mưa dầm thấm lâu, có thể dùng cái gì để cạnh tranh với người ta đây chứ?

Văn Nguyệt có bố là giáo viên tiếng Anh ở một trường cấp hai, cô bị ảnh hưởng từ ông, được tiếp xúc với tiếng Anh từ lúc còn rất nhỏ. Lúc trước khi đăng ký ngành học, cô cũng từng nghe rất nhiều người nói rằng chuyên ngành ngoại ngữ có triển vọng việc làm không được tốt, biết một ít có lẽ còn ổn hơn một chút, còn học chuyên ngành tiếng Anh hoàn toàn sẽ không có sức cạnh tranh, huống chi cô lại còn học phiên dịch.

Tương lai chính là thời đại của trí tuệ nhân tạo, nào còn cần nhân lực nữa?

Nhưng Văn Nguyệt thích, bố mẹ của cô thì hoàn toàn tôn trọng ý nguyện của cô, để cô được học chuyên ngành mình thích, không cần phải lo lắng đến những việc khác. Trong hai mươi mấy năm trước đây, cô được bố mẹ yêu thương bảo vệ, làm mọi thứ dựa theo tâm ý của mình, nhưng bây giờ bố đã qua đời, mẹ lại đang bệnh, cô cũng không thể không tạm thời buông xuống lý tưởng, trở về hiện thực.

Vì là tiết học đầu tiên, Văn Nguyệt chỉ dạy kèm cho Mạnh Nhã Quân thêm nửa tiếng, hơn chín giờ rưỡi mới cho cô bé tan học.

Từ vịnh Thanh Thủy đến thành phố Thanh chỉ có một tuyến xe bus xuyên suốt, trước khi đến Văn Nguyệt đã từng thăm dò, chuyến xe cuối sẽ xuất phát vào lúc chín giờ, cô đoán chắc mình đã không đuổi kịp rồi, bèn lấy điện thoại ra để hẹn taxi trước.

Khu biệt thự hoang vắng xa xa, vất vả lắm mới có tài xế nhận đơn, bác tài gọi điện thoại đến bảo rằng đã đỗ xe bên lề đường, là một chiếc ô tô màu đen có đèn nháy đôi, cô đáp vâng rồi tăng nhanh bước chân đi ra ngoài.

Ra khỏi cổng khu biệt thự, quả nhiên Văn Nguyệt đã trông thấy một chiếc ô tô có đèn nháy đôi ở bên đường, cô không do dự bước tới, trực tiếp mở cửa xe ở vị trí ghế sau rồi lên xe.

Kỷ Tắc Lâm vừa kết thúc một cuộc gọi công việc, bất ngờ trên xe lại xuất hiện thêm một người, anh ngay lập tức cảnh giác ngẩng đầu nhìn vào trong kính chiếu hậu, không ngờ vị khách không mời mà đến này lại là Văn Nguyệt.

"Bác tài ——" Văn Nguyệt vừa định nói ra dãy số đuôi trong số điện thoại của mình, sau khi giương mắt thấy rõ "tài xế" là ai, cô chợt lấy làm kinh hãi: "Anh Kỷ!"

Kỷ Tắc Lâm nên cảm thấy may mắn vì cô không gọi anh là "bác tài Kỷ", anh đặt một tay lên vô lăng, hơi quay đầu: "Cô Văn, lại gặp mặt rồi."

Văn Nguyệt cực kỳ lúng túng, giây đầu tiên trông thấy Kỷ Tắc Lâm, cô liền biết mình đã lên nhầm xe, dù anh không phải là người quản lý của "cây đinh ba", cũng sẽ không đến mức trở thành tài xế của dịch vụ đặt xe trực tuyến.

"Thật ngại quá anh Kỷ, tôi lên nhầm xe rồi."

Văn Nguyệt cuống quít xin lỗi, Kỷ Tắc Lâm nhìn dáng vẻ xấu hổ luống cuống của cô, bèn nhớ lại cảnh tượng cô vào nhầm biệt thự lần trước, khi đó phản ứng của cô cũng không khác bây giờ là bao.

"Không sao đâu, chỉ là trùng hợp mà thôi." Kỷ Tắc Lâm khẽ nở một nụ cười, bảo: "Xem ra, tôi với cô Văn cũng xem như có duyên."
« Chương TrướcChương Tiếp »