Chương 10: Đuổi khỏi nhà (2)

Mặc dù không ai nói toạc ra, nhưng ai cũng hiểu, một khi đã bước ra khỏi cánh cửa này, sau này sẽ rất ít khi gặp lại, gần như đồng nghĩa với việc cắt đứt quan hệ cha con.

Ông ta hơi mất kiểm soát hỏi: "Thanh Diễm, con có hận cha không?"

Lâu Thanh Diễm dừng bước, một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói: "Cha, tại sao con phải hận cha?"

"Cái gì?" Lâu Đại Nguyên gần như không hiểu lời anh nói. Chuyện này mà cũng hỏi tại sao?

Lâu Thanh Diễm nói: "Xét về mặt pháp luật, việc cha xử lý di sản như thế nào là quyền tự do của cha, cha muốn để lại di sản cho ai đều hoàn toàn hợp pháp, con không có gì để nói."

Lâu Đại Nguyên sững sờ.

Chỉ nghe Lâu Thanh Diễm tiếp tục nói: "Việc cha nuôi người khác ở bên ngoài, con vẫn luôn biết, nhưng đó cũng là quyền tự do của cha. Mọi chuyện giữa cha và mẹ con đã sớm kết thúc từ hai mươi năm trước rồi. Cho nên, con sẽ không bênh vực bà ấy, cũng không muốn tranh giành gì cho bà ấy."

"Còn về vấn đề con riêng, cha có quyền sinh sản hợp pháp, dù là con ngoài giá thú hay con trong giá thú, thì việc sinh con cũng không vi phạm pháp luật, cho nên, chuyện này con cũng không có gì để nói."

"Về công ty, ban đầu con cũng không có ý định tiếp quản vị trí đó, nếu không sẽ không trả lại bản thỏa thuận kia cho cha, hiểu?"

Lâu Đại Nguyên nghe đến ngây người: "Chỉ cần hợp pháp là được?"

Lâu Thanh Diễm nhún vai, thực ra cho dù không hợp pháp, anh cũng không để tâm.

Lời anh nói, xét về logic thì hình như không có vấn đề gì, nhưng tại sao nghe lại kỳ lạ như vậy?

Rất lâu sau, Lâu Đại Nguyên mới hiểu ra, những lời này tuy hợp tình hợp lý, nhưng lại không hề có chút tình cảm nào. Lâu Thanh Diễm có thể không so đo chuyện tài sản và công ty, không so đo chuyện con riêng đột nhiên xuất hiện, nhưng tại sao anh có thể không so đo chuyện tình cha con hai mươi năm qua chỉ là giả dối?

Lâu Hạo Thần ngồi bên cạnh nghe nãy giờ cũng bị tam quan kỳ quái này của anh làm cho kinh hãi không thôi, không nhịn được nói: "Nhưng mà, pháp luật là điểm mấu chốt của đạo đức. Làm sao chỉ cần là chuyện không vi phạm pháp luật thì sẽ không thành vấn đề?"

Lâu Thanh Diễm: "Vậy thì sao? Hay là hai người dạy cho tôi biết, thế nào mới là quan niệm đạo đức đúng đắn? Dạy cho tôi biết, những việc hai người đã làm xấu xa đến mức nào?"

Lâu Đại Nguyên: "..."

Lâu Hạo Thần: "..."

Lâu Thanh Diễm lại nói: "À, nhân tiện nói đến đây, đúng là có một chuyện không hợp pháp. Lúc mẹ tôi qua đời, di sản chưa được thanh toán, mong cha cho người tính toán lại, trả cho con phần di sản của con."

Vừa nhắc đến di sản của Hứa Giai Huy, Lâu Đại Nguyên lập tức tỉnh táo lại.

Ông ta cảm thấy mình thật sự bị ma xui quỷ khiến rồi, chẳng qua mới dăm ba câu nói của thằng nghịch tử này, sao lại bị nó dắt mũi như vậy.

Phải, ông ta phải kiên định với quan niệm đạo đức của mình, không được dao động.

Ông ta lập tức đổi sắc mặt, nói: "Chuyện di sản của mẹ con, con không nhắc thì cha cũng định nói. Năm đó chuyện xảy ra đột ngột, không kịp chuẩn bị gì cả. Sau này cha đã cho người thanh toán rồi, nhưng vẫn luôn quên nói với con."

Lần này, người ngạc nhiên lại là Lâu Thanh Diễm.

Nghe ý tứ của đối phương, hình như là thật sự định trả lại cho anh?

Lâu Đại Nguyên không hề nói dối, ông ta thật sự bảo Lâu Hạo Thần lấy ra một tập tài liệu. Chính là văn bản công chứng tài sản năm đó.

Lâu Thanh Diễm đương nhiên sẽ không cho rằng ông ta đột nhiên lương tâm trỗi dậy, nhưng cũng không hỏi nhiều, anh cầm lấy tập tài liệu rồi bỏ đi.

Hai cha con đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng anh.

Lâu Hạo Thần vẫn còn băn khoăn: "Sao con lại có cảm giác tam quan của tên này còn méo mó hơn cả con nhỉ?"

Lâu Đại Nguyên bất lực trừng mắt nhìn cậu ta: "Đẩy cha vào nhà."

"Ồ..."

Lâu Đại Nguyên lại nói: "Cậu con đã hồi âm chưa, số tài sản kia của Lâu Thanh Diễm rốt cuộc đã bị chuyển đi đâu rồi, vẫn chưa điều tra ra sao?"

"Cha, hình như anh ta chỉ bán tài sản để đổi lấy tiền mặt, số tiền kia đều được gửi trong tài khoản, cũng không thấy nói là đột nhiên có thêm cái gì... Bên Cục Quản lý Công thương cũng không có ghi chép gì."

"Không có mục đích, đột nhiên bán tháo tài sản quy mô lớn?"

"Ai biết anh ta nghĩ gì."

"Ừm... Không cần đợi nữa, gọi điện thoại cho cậu con đi, bảo anh ta đăng bài báo đã chuẩn bị trước đó lên. Ngoài ra, mau chóng viết bài về việc Lâu Thanh Diễm chuyển nhượng tài sản, cha mặc kệ nó chuyển số tài sản đó đi là muốn làm gì, cứ viết theo hướng xấu nhất cho cha."

Lâu Đại Nguyên còn chưa dứt lời, đột nhiên phát hiện xe lăn dừng lại.

Lâu Hạo Thần nói: "Cha, cha thật sự muốn làm vậy sao?"

Lâu Đại Nguyên quay đầu lại, nhìn cậu ta, một lúc lâu sau mới nói: "Con nhắc thì cha đổi chủ ý."

Lâu Hạo Thần: "Không, con cũng không phải muốn ngăn cản cha hay gì, con không tốt bụng như vậy, ừm, ý con là..."

Lâu Đại Nguyên: "Chuyện này, cha sẽ không nhúng tay vào nữa, con tự mình đi làm đi."

Lâu Hạo Thần: "... Cha nói gì cơ?"

"Không, không được." Cậu ta lắp bắp: "Con làm được sao, con không..."

"Lâu Hạo Thần, con nhất định phải sửa cái tật nhút nhát này đi, nếu làm việc nhỏ nhặt thế này mà cũng áy náy, thì sau này làm sao tranh giành với đám lão cáo già trong công ty?" Lâu Đại Nguyên nghiêm khắc nói: "Hạo Thần, con còn muốn kế thừa Nguyên Huy nữa không?!"

Câu nói này như mũi tên nhọn, đâm thẳng vào trái tim Lâu Hạo Thần.

Cậu ta lại đẩy xe lăn đi, đúng vậy, ông đây phải làm tổng tài bá đạo.