Chương 12: Bèo nước gặp nhau (2)

Anh suy nghĩ ba giây về cuộc đời mình, gọi ba cuộc điện thoại cho công ty mở khóa đều không có ai nghe máy, sau đó dứt khoát quay người bỏ đi.

Hậu Hải về đêm xa hoa trụy lạc, là thiên đường của gay bar... à không, là thiên đường của các hộp đêm.

Trước khi tìm được khách sạn phù hợp, Lâu Thanh Diễm bị một quán bar nhỏ yên tĩnh, khuất nẻo thu hút, đột nhiên cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, muốn vào đó uống vài ly.

Bên trong quán bar vắng tanh, chỉ có một vị khách ngồi trước quầy bar trò chuyện với người pha chế.

Vừa nhìn thấy anh bước vào, người pha chế lập tức lên tiếng: "Xin lỗi quý khách, quán chúng tôi đã đóng cửa rồi ạ."

Anh nhướng mày, chỉ vào người đang ngồi ở quầy bar: "Vậy còn vị khách kia thì sao?"

Người pha chế định lên tiếng, nhưng khi nhìn rõ mặt anh thì im bặt.

Rõ ràng là nhận ra anh rồi.

Nhưng cậu ta cũng không nói gì thêm, chỉ trả lời câu hỏi của anh: "Đó là ông chủ của chúng tôi ạ."

Lâu Thanh Diễm ung dung bước tới, kéo một chiếc ghế cao ra, kéo kéo cổ áo, sau đó cởϊ áσ khoác ngoài vắt lên quầy bar.

Một chân gác lên thanh ngang của ghế, một chân điểm xuống đất, cúi người xuống mỉm cười với người đàn ông đang uống rượu: "Ông chủ, mời tôi uống ly rượu được không?"

Ban đầu anh chỉ định nói đùa thôi, không ngờ, người đàn ông đang uống rượu đột nhiên ngẩng đầu lên. Ánh mắt hai người chạm nhau, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Lâu Thanh Diễm thoang thoảng mùi nước hoa cao cấp, còn người đối diện lại vương mùi thơm sảng khoái của sữa tắm.

Người pha chế vậy mà lại hiểu lầm, vội vàng nói: "Ngài Lâu, quán chúng tôi không phải là gay bar..."

Lâu Thanh Diễm: "..."

"Lâu?" Người đàn ông nghe thấy cách xưng hô này, nhíu mày.

Đợi đến khi cả hai đều rụt đầu lại, anh mới nhìn rõ mặt người đối diện: "Là anh sao, Lâu Thanh Diễm?"

Lâu Thanh Diễm nói: "Quán của anh đóng cửa rồi à? Anh còn một cơ hội để sửa lời nói, nói xong tôi sẽ cho anh biết có phải tôi hay không."

Người pha chế cười muốn xỉu.

Người đàn ông trước quầy bar lại không cười, y đứng dậy, đi vòng ra sau, nhìn sâu vào mắt Lâu Thanh Diễm, nói: "Muốn uống gì, tôi pha cho."

Người đàn ông này rất cao, còn rất đẹp trai nữa, đẹp trai đến mức khiến người khác phải ganh tị.

Y đứng đó, cả người như một bức tranh: Lông mày là núi xa, đôi mắt là hồ nước lạnh, làn da là đồng tuyết trắng xóa. Trong hồ nước lạnh phản chiếu ánh đèn neon le lói của quán bar, giống như những vì sao trên bầu trời đêm, trên đồng tuyết trắng xóa như có đom đóm bị đóng băng, phát ra ánh sáng trong vắt.

Vẻ lạnh bao trùm lấy y, giống như đây là khí chất bình thường của y, núi xanh mang tuyết, nến rọi trời nam.

Lâu Thanh Diễm chợt nảy ra một ý nghĩ, hỏi: "Pha gì cũng được?"

"Ừm."

"Vậy thì, pha cho tôi một ly ‘Thanh Diễm’ đi." Đương nhiên, căn bản không có loại rượu nào tên như vậy.

Người đàn ông cũng không từ chối, chẳng buồn liếc nhìn, lấy ra vài chai rượu từ trong tủ, dáng vẻ như thể mọi chuyện đều không để tâm.

"Ông chủ của các cậu tên gì vậy?" Lâu Thanh Diễm vừa nhìn y pha rượu, vừa hỏi người pha chế đang đứng đực mặt ra kia.

Người pha chế ngạc nhiên: "Anh không biết?"

"Tôi nên biết sao?"

Người pha chế nhìn anh với ánh mắt kỳ quái: "Anh lên mạng tìm kiếm "Giang Độ Nét" là biết."

"Cái tên nghe sang chảnh thật đấy, không thua kém gì em trai tôi." Lâu Thanh Diễm không tìm kiếm, anh cũng không thực sự muốn biết.

Người pha chế: "..."

Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như em trai anh tên là Hạo Thần thì phải?

Cái tên chỉ thiếu điều viết thêm câu “Em là của tôi” vào đằng sau thì sang chảnh chỗ nào?

Người đàn ông thản nhiên chen vào một câu: "Tôi tên Giang Phúc."

"Hả?" Lâu Thanh Diễm khó hiểu: "Ủa chứ sao cậu ta bảo tên anh là Độ Nét?"

Người pha chế lại cười muốn nội thương: "Ha ha ha ha ha anh nghiêm túc đấy à? Anh đoán xem, tại sao lại gọi là Giang Độ Nét?"

Lâu Thanh Diễm ngẩng đầu lên, đánh giá y một lượt.

Anh: "Bởi vì... màu sắc ‘sữa’ của anh đậm hơn hả?"

Người pha chế: "..."

Giang Phúc: "…"

*Đoạn này tác chơi chữ. Từ “Độ Nét 景深” trong Giang Độ Nét đọc là jǐngshēn, tách ra hai phần là jǐng và shēn. Jǐng đọc gần giống jingjing ("jingjing" chính là cách viết lái âm của từ "精精" (tinh tinh) - từ lóng ám chỉ “sữa” đó J) Shēn (hán việt: thâm) tức là đậm. Ghép lại được câu bậy bạ của anh Diễm đó :vvvv

Người pha chế vội vàng xua tay: "Không không không, đậm cái gì mà đậm, chắc chắn không thể đậm hơn được rồi."

Giang Phúc: "...???"

Người pha chế suýt chút nữa cắn phải lưỡi mình: "Không không không, ý tôi là, anh ấy quá đẹp trai, đúng, bởi vì quá đẹp trai, nên mới có biệt danh này. Anh đã từng nghe nói đến chụp ảnh xóa phông chưa? Là kiểu sau khi lấy nét, những cảnh tượng khác đều mờ đi, chính là hiệu ứng độ nét đó."

Lâu Thanh Diễm không nói nên lời: "Ý cậu là, bởi vì anh ta quá đẹp trai, nên tự động có hiệu ứng độ nét?"

"Đúng đúng đúng." Người pha chế vậy mà lại gật đầu thừa nhận: "Chỉ cần Giang Phúc xuất hiện, ống kính sẽ tự động hướng về phía anh ấy, mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt. Cho nên fan hâm mộ gọi anh ấy là Anh Zai Độ Nét."

Lâu Thanh Diễm: "Chắc fandom của anh phải tên là Mẹ Rồng nhỉ?"

* Mẹ Rồng: nhắc đến nhân vật Daenerys Targaryen trong Trò chơi vương quyền. Anh Diễm nhắc đến nhân vật này vì bả có n cái biệt danh :v

Giang Phúc: "... Cái gì?"

Lâu Thanh Diễm: "Khả năng đặt tên thật là thượng thừa."

Giang Phúc không get được ý anh, chỉ đành đặt ly cocktail vừa pha xong lên trước mặt anh.

"Rượu này cay à, uống vào có cảm giác gì?" Lâu Thanh Diễm hỏi.

Giang Phúc quan sát một chút, đáp: "Nóng bỏng."

Lâu Thanh Diễm khẽ cười, đưa tay định cầm ly rượu, còn chưa kịp chạm vào, đã bị Giang Phúc gạt ra. Y cầm một chai xịt lửa mini, xịt lên bề mặt ly rượu, hoàn thành công đoạn cuối cùng.

Ngọn lửa màu lam nhạt bùng lên, cuồn cuộn trong ly rượu.

Theo chỉ dẫn của Giang Phúc, Lâu Thanh Diễm cắm ống hút xuống đáy ly, uống một hơi cạn sạch. Ngọn lửa lập tức chìm xuống đáy ly, bập bùng trên lớp bọt mịn rồi tắt ngúm. Nhưng lại không giống như đã tắt hẳn, mà giống như men theo ống hút cháy vào trong cơ thể người uống, cảm giác cay nóng lan tỏa khắp ngũ tạng lục phủ, quả nhiên giống như người đàn ông kia đã nói, rất nóng.

Lâu Thanh Diễm hơi chếnh choáng, còn muốn uống thêm, nhưng Giang Phúc không cho, y pha cho anh một ly nước chanh.

Giang Phúc nói: "Mặc dù anh là đàn ông, nhưng đàn ông say xỉn ở khu Hậu Hải này cũng có nguy cơ bị nhặt xác đấy."

Lâu Thanh Diễm: "... Anh nói lại lần nữa xem?"

"Hơn nữa, say xỉn cũng không phải là cách giải quyết phiền não." Giang Phúc dừng một chút: "Sống tốt, lạc quan lên mới là quan trọng."

"Tôi không đến đây để uống rượu giải sầu." Lâu Thanh Diễm nói.

Một lúc sau, người pha chế đi vệ sinh, ông chủ thì ít nói, còn vị khách thì không biết đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ nào, quán bar yên tĩnh trở lại.

Lâu Thanh Diễm nhấp một ngụm nước chanh, một vấn đề mà trước đó anh không có thời gian suy nghĩ bỗng hiện lên trong đầu.

Tại sao Lâu Đại Nguyên lại trả lại di sản của mẹ cho anh?

Giang Phúc lại bắt đầu pha rượu. Anh nhìn chằm chằm vào đôi tay đang thoăn thoắt của đối phương, vô thức hỏi: "Nếu anh định ra tay đối phó với một người, nhưng lại cho người đó rất nhiều lợi ích, thì là vì sao?"

Giang Phúc: "Bình thường tôi không đối phó với ai cả."

"... Này anh bạn, được rồi, coi như tôi chưa hỏi gì cả."

Giang Phúc lại nói: "Bất đắc dĩ, kế tạm thời, để sau này người đó phải trả lại gấp bội."

Lâu Thanh Diễm khựng lại.

Anh bỗng nhiên hiểu ra, vội vàng lấy điện thoại gọi cho Lương Ngạn Sở, nói: "Sở Sở, cậu giúp tớ điều tra tình hình tài chính của Giai Huy mấy năm nay thế nào."

Lương Ngạn Sở chẳng hiểu gì cả: "Hả? Còn điều tra gì nữa, không phải lúc nào cậu cũng than vãn với tớ là thu không đủ chi sao, lợi nhuận đều đầu tư vào cái dự án trí tuệ nhân tạo kia của cậu rồi, cũng không thu hồi được. Cậu quên rồi à?"

"Trí tuệ nhân tạo? Trí tuệ nhân tạo không kiếm ra tiền?"

"Ừ, đúng là lạ thật, đều là làm AI, sao người ta kiếm được, còn cậu thì không, còn lỗ vốn nhiều như vậy."

Lâu Thanh Diễm kéo kéo cổ áo, uống cạn ly nước chanh như uống rượu. Giang Phúc ngẩng đầu nhìn anh, lại rót cho anh một ly khác.

"Lỗ? Lỗ bao nhiêu?"

"Bạn ê, làm sao tớ biết được, tuy tớ là cảnh sát, nhưng cũng không có quyền điều tra công ty của người khác một cách tùy tiện."

"Vậy bây giờ tớ báo cảnh sát, cậu đi điều tra giúp tớ."

"?" Giọng điệu của Lương Ngạn Sở thay đổi: "Cậu báo cảnh sát cái gì?"

"Lâu Đại Nguyên muốn hại tớ, rất có thể ông ta sẽ ra tay từ Giai Huy."

"... Rốt cuộc thì giữa cậu và cha cậu có thù oán gì vậy?"

"Ừm, mối thù truyền kiếp, oán hận ngút trời."

Lâu Thanh Diễm không nán lại quán bar lâu, sau khi đặt khách sạn trên điện thoại xong, anh lập tức rời đi.

Lúc anh đi, Giang Phúc hỏi: "Để lại số điện thoại được không?"

Anh còn tưởng mình nghe nhầm: "Anh nói gì cơ? Để lại cái gì?"

Giang Phúc: "... Không có gì. Tôi thường xuyên ở đây, nếu có khó khăn gì thì có thể đến tìm tôi."

Lâu Thanh Diễm bật cười.

"Không cần đâu. Chỉ là bèo nước gặp nhau, sau này không gặp lại nữa."

Nói xong, anh khoác áo khoác lên vai, sải bước ra khỏi cửa, vẫy tay chào: "Người xa lạ, tôi cũng chúc anh một tương lai rực rỡ, chúc anh và người thương sớm về bên nhau, chúc anh tìm được hạnh phúc chốn trần thế."