Chương 6: Thế giới ảo (2)

Giáo sư Đái vừa uống Sprite vừa hỏi: "Tiểu Lâu, hỏi cậu một câu, nếu trong vòng mười năm dự án thành công, bản quyền sáng chế thần kinh nhân tạo nằm trong tay cậu thì cậu có dùng nó để chữa bệnh cho ngài Lâu không?"

Gió bỗng nổi lên từ hư không, thổi khắp cả sân thượng.

Lâu Thanh Diễm: "Tại sao lại không chứ, sự xuất hiện của thần kinh nhân tạo có thể mang lại lợi ích cho đông đảo bệnh nhân, chẳng lẽ cha tôi không phải là một người bệnh sao?"

"Cậu thật sự, thật sự không để tâm sao?"

"Không để tâm không tốt sao?"

Tốt chứ, nhưng cũng rất đáng sợ. Câu nói này giáo sư Đái không nói ra.

"Giáo sư, ông hãy nhìn lên bầu trời, nghĩ về dáng vẻ của tinh không, và vũ trụ phía sau tinh không. Ông có thể tưởng tượng ra một cuộc sống như thế này không? Trong vũ trụ bao la vô tận, vì tìm kiếm hành tinh và tranh giành tài nguyên, chiến tranh và liều mạng diễn ra mọi lúc mọi nơi, các bộ máy chính trị lớn đối đầu và nghiền nát lẫn nhau, một quốc gia trải dài khắp nhiều tinh hệ, vô số hành tinh là nơi sinh sống của các sinh mệnh trí tuệ khác nhau, các trường quân đội mọc lên như nấm trong bối cảnh chiến tranh, binh lính không ngừng trải qua ranh giới sống còn ngay từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, cho dù bị thương nặng đến đâu, cho dù mất đi tất cả các bộ phận trên cơ thể, chỉ cần bộ não còn nguyên vẹn thì vẫn có thể hồi sinh một lần nữa. Chính trong vòng luân hồi tàn khốc của sự sống và cái chết đó, chiến tranh tiếp diễn từ thế hệ này sang thế hệ khác."

"Một người lính ưu tú có thể điều khiển bất kỳ loại vũ khí nào để tấn công kẻ thù. Anh ta đã từng điều khiển vũ khí gen, không dám chống lại mệnh lệnh phân biệt chủng tộc của cấp trên, sử dụng sàng lọc gen để tiêu diệt cả một chủng tộc có trí tuệ; anh ta đã điều khiển vũ khí neutron, nhìn làn sóng do vũ khí phát ra xuyên qua các bức tường cao, không làm hư hại bất kỳ tòa nhà nào, nhưng lại gϊếŧ chết tất cả sinh mạng bên trong tòa nhà, để lại một đống phế tích tinh xảo; anh ta còn điều khiển cả vũ khí phản vật chất, nơi nào chùm hạt đi qua, vạn vật đều bị hủy diệt..."

"Anh ta đã từng được hưởng vinh quang, từng phải mang tiếng xấu, từng phản bội lòng trung thành và tín ngưỡng trong tim mình. Từ một kẻ nhát gan như chuột, anh ta trở thành anh hùng đội trời đạp đất, rồi lại trở thành kẻ phản bội đáng khinh. Khi đồng đội đều được vinh danh bằng cái chết hoặc bằng vinh quang, chỉ có anh ta hèn nhát rút lui khỏi chiến trường, mãi mãi mai danh ẩn tích..."

Anh bỗng dưng dừng lại, bởi vì ánh mắt mà giáo sư Đái nhìn anh rất khó diễn tả thành lời.

Lâu Thanh Diễm chỉ đành lúng túng nói: "Chỉ là một câu chuyện thôi, không có gì đâu. Chỉ là tôi cảm thấy, nếu đã trải qua những điều này rồi lại trải qua... ừm, nói như thế này đi…"

"Hãy tưởng tượng, lúc này, cá tuyết ở Alaska đang nhảy lên khỏi mặt nước, chim hải âu ở Thái Bình Dương sải cánh bay lượn trên bầu trời thành phố, ban đêm ở Bắc Cực trải dài những dải lụa màu sắc kỳ ảo, tại sao tôi phải bận tâm đến vấn đề cha tôi nên để lại di sản cho ai?"

Giáo sư Đái bưng ly rượu lên: "Ý hay đấy."

Hai người đứng hóng gió đêm, một lúc sau, Lâu Thanh Diễm lại nói: "Giáo sư, ông có từng nghĩ đến, dự án thần kinh nhân tạo này còn có rất nhiều ý nghĩa khác ngoài y học không?"

"Đương nhiên rồi, ứng dụng của khoa học thần kinh rất rộng rãi. Có phải cậu có ý tưởng gì mới không?"

"Không hẳn là ý tưởng, chỉ là một ý nghĩ kỳ lạ, hoang đường thôi."

"Nói nghe thử xem."

Lâu Thanh Diễm nói: "Thực tế ảo."

Vị giáo sư già kinh ngạc nhìn anh.

"Ông có hiểu biết gì về công nghệ VR hiện hành không?" Lâu Thanh Diễm hỏi.

"Nó thuộc về lĩnh vực máy tính đung không."

"Đúng vậy, lĩnh vực máy tính. Từ năm 2015, người ta đã bắt đầu rầm rộ về năm đánh dấu của kỷ nguyên thực tế ảo, năm 2016 tiếp tục là năm thực tế ảo lên ngôi, năm 2017, 2018... cứ như vậy cho đến năm 2020, năm nào cũng là năm đầu tiên của kỷ nguyên thực tế ảo, kỷ nguyên bao nhiêu năm rồi nhưng kỹ thuật vẫn dừng ở ngõ cụt, không thoát ra khỏi hiển thị hình ảnh trên kính, đắm chìm thị giác, định vị hồng ngoài… Còn gì nữa không nhỉ?”

"Phần cứng máy tính có những hạn chế vĩnh viễn của nó, thực tế ảo được tạo ra từ các thiết bị ngoại vi hoàn toàn từ vô cơ chỉ dừng lại ở mức độ nghe nhìn, vậy thực tế ảo chân chính là gì? Là trò chơi holographic được mô tả trong tiểu thuyết, là sự đắm chìm của mọi giác quan."

"Để đạt được điều đó, chỉ có một con đường duy nhất."

Giáo sư Đái sững người, nói: "Ý cậu là, tìm kiếm đột phá từ góc độ sinh học."

Lâu Thanh Diễm nhấp một ngụm Sprite, đôi môi anh ươn ướt, đỏ au, làn da trắng bệch sáng rực trong bóng tối.

"Ông đừng bận tâm đến thực tế, hãy nghe tôi mô tả ba ý tưởng."

"Loại thứ nhất, được gọi là "thực tế ảo giả nhập vai", nó được tạo ra thông qua ba mô-đun: thiết bị nghe nhìn, miếng dán điện cực thần kinh, giao diện não-máy tính không xâm lấn."

"Thiết bị nghe nhìn, hay còn gọi là kính VR, cung cấp cảm giác đắm chìm về nghe nhìn cho thực tế ảo. Miếng dán điện cực thần kinh, phát ra kí©h thí©ɧ điện nhân tạo, bằng cách mô phỏng các tín hiệu thần kinh khác nhau để xây dựng xúc giác và cảm giác vận động. Giao diện não-máy tính không xâm lấn là thiết bị đọc sóng não không cấy ghép, cho phép con người điều khiển trực tiếp nhân vật ảo bằng ý thức."

"Nhược điểm của thực tế ảo giả lập rất rõ ràng, đó chính là "giả lập". Cảm giác cơ thể mà nó mô phỏng đều có thiếu sót về cả độ chi tiết và độ chân thật. Nhưng ưu điểm cũng rất rõ ràng, an toàn. Dòng điện yếu do miếng dán điện cực phát ra sẽ không gây hại gì cho hệ thần kinh, thậm chí còn có lợi cho cơ thể."

"Ý tưởng thứ hai, "thực tế ảo bán nhập vai", vẫn được cấu tạo bởi ba mô-đun. Giao diện não-máy tính không xâm lấn không có gì thay đổi, mũ bảo hiểm nghe nhìn được thay thế bằng khoang bảo vệ ảo, còn miếng dán điện cực thần kinh được nâng cấp thành hệ thần kinh gắn ngoài."

"Phụt." Giáo sư Đái phun ngụm Sprite ra ngoài: "Cậu nói gì cơ? Hệ thần kinh gắn ngoài???"

"Đúng vậy, hệ thần kinh gắn ngoài, nhằm mục đích tạo ra "một bộ giác quan khác" cho người dùng. Nó có cấu trúc mô phỏng phức tạp, được tính toán bởi nhiều máy tính trong thời gian thực, tạo ra các loại tín hiệu thần kinh khác nhau, cho phép người dùng thực sự bước vào thế giới ảo, tận hưởng một cơ thể khác trong một chiều không gian khác."

"Trong quá trình này, khoang bảo vệ ảo có ba tác dụng, thứ nhất là chịu tải hệ thần kinh gắn ngoài, làm cổng vào thế giới ảo; thứ hai là hạ cảm giác của cơ thể gốc đến mức thấp nhất, tăng cường cảm giác đắm chìm; thứ ba là tác dụng bảo vệ."

"VR bán nhập vai cần kết nối với hệ thần kinh trung ương, có một mức độ rủi ro nhất định. Ví dụ, nếu ai đó cố tình gửi tín hiệu điện bị xáo trộn, có thể gây ra ảo giác hoặc các bệnh về tâm thần. Tuy nhiên, giống như việc lái xe cũng có thể gặp tai nạn, chỉ khi nào thao tác không bình thường mới dẫn đến nguy hiểm. Và xác suất xảy ra nguy hiểm của nó còn nhỏ hơn cả tai nạn xe hơi."

"Điều này đòi hỏi khoang bảo vệ ảo phải thiết lập cơ chế bảo vệ toàn diện, có thể ngắt kết nối kịp thời, kiểm duyệt chặt chẽ nội dung phần mềm ảo... Không bàn đến những thứ này, ưu điểm của VR bán nhập vai có thể thấy rõ, đó là chân thực, cảm giác đắm chìm mạnh mẽ."

Giáo sư Đái âm thầm tiêu hóa hết những nội dung này, chợt nghĩ đến một vấn đề.

"Loại thứ hai chỉ là thực tế ảo bán nhập vai thôi sao? Đây đã là giới hạn mà thần kinh nhân tạo có thể đạt tới rồi."

"Đúng vậy, chỉ là bán nhập vai thôi, công nghệ loại thứ hai vẫn chưa đạt đến mức độ lấy giả làm thật. Nó cũng thực sự là ứng dụng cực hạn của thần kinh nhân tạo, vì vậy công nghệ loại thứ ba, không dựa trên thần kinh nhân tạo."

"Ý tưởng thứ ba, chúng ta gọi nó là "thực tế ảo hoàn toàn nhập vai’, hoặc gọi là "thực tế ảo thế hệ tiếp theo". Loại thế hệ tiếp theo này, không chỉ ở chỗ nó đạt được sự đắm chìm hoàn toàn của các giác quan, từ giả thành thật một cách chân thực. Mà quan trọng hơn, nguyên lý của nó hoàn toàn khác với hai loại trước."

Giáo sư Đái suy đoán: "Là kết hợp người và máy tính? Máy tính trực tiếp tạo ra dữ liệu thế giới ảo, truyền vào não bộ?"

Lâu Thanh Diễm cười: "Giáo sư, chẳng phải đó là phương án thứ hai sao? Chính vì khả năng của máy tính có hạn, không thể trực tiếp tạo ra lượng dữ liệu khổng lồ, nên mới đưa hệ thần kinh gắn ngoài vào làm công cụ hỗ trợ. Ông nghĩ lại xem?"

Đái Khang Thời đột nhiên nhận ra điều gì đó.

"Choang…" Chiếc ly thủy tinh trong tay ông rơi xuống đất vỡ tan.

Mảnh vỡ thủy tinh lẫn với Sprite trong suốt, vỡ vụn lấp lánh, giống như những ước mơ lóe sáng trên bầu trời đầy sao từ ngày này qua đêm khác.

Lâu Thanh Diễm nói: "Nguyên lý của thực tế ảo hoàn toàn nhập vai, chính là công nghệ trường ý thức."

Tác giả có lời muốn nói:

Khi bạn đang học từ vựng, cá tuyết ở Alaska đang nhảy lên khỏi mặt nước; khi bạn đang làm toán, chim hải âu ở Thái Bình Dương đang sải cánh bay lượn trên bầu trời thành phố; khi bạn đang học bài buổi tối, ban đêm ở Bắc Cực trải dài những dải lụa màu sắc kỳ ảo. Nhưng chàng trai trẻ à, đừng vội vàng, khi bạn đang nỗ lực hết mình vì tương lai của chính mình, những phong cảnh mà bạn ngỡ rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy, những người mà bạn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp được, đang từng bước tiến về phía bạn. - Không rõ nguồn



20 sự thật ngẫu nhiên về Lâu Thanh Diễm

1.

"Từ nay về sau mình cũng là kẻ phân biệt chủng tộc rồi, có thể nói với tòa án tối cao là mình bị ép buộc không?" Anh thầm nghĩ: "Được rồi, đừng sợ, mình là nam chính phim Hollywood, mình là một ảnh đế diễn xuất tài tình, giải Oscar nợ mình mười tượng vàng, không có tình huống nào mình không xử lý được."

Anh nhấn nút phóng vũ khí gen.

2.

"Cậu có cảm thấy khó chịu chỗ nào không? Đây là lần đầu tiên cậu tái cấu tạo cơ thể bằng não bộ, tôi không thể giấu diếm cậu được, việc này sẽ gây ra một số tổn thương không thể tránh khỏi cho não bộ. Nhưng mà - ai bảo cậu là người có biểu hiện huấn luyện kém nhất chứ? Lính mới, hãy khắc phục sự nhút nhát của cậu đi. Bây giờ nói cho tôi biết, cậu đã đánh mất thứ gì trong đầu?"

"Hình như không có gì, chờ đã - tôi không nhớ nổi mẹ tôi trông như thế nào nữa!"

Trái ngược với vẻ mặt thất thần của người lính trẻ, viên quân y lại thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu đoán xem? Thế là đã quá may mắn rồi.”