Chương 8: Bá tổng tà mị (2)

Tối hôm đó, khu biệt thự ven sông Đại Vận Hà.

Lâu Thanh Diễm dừng xe vào gara, nhìn thấy cảnh tượng trong sân, bước chân khựng lại.

Đèn sáng trưng, có người ở nhà.

Căn biệt thự này bình thường chỉ có một mình anh ở, anh thích sự náo nhiệt phồn hoa, cũng thích sống ở Bắc Kinh. Lâu Đại Nguyên chỉ về nhà vào dịp Tết, thời gian còn lại thì ở khách sạn, hoặc là ở trang viên bên Úc, dù sao cũng chắc chắn sẽ không ở gần sương mù dày đặc của Bắc Kinh. Hơn nữa, ông ta cực kỳ chê bai căn biệt thự ven sông này, cho rằng nó nhàm chán, không thể hiện được đẳng cấp.

Bước vào nhà, quả nhiên nhìn thấy Lâu Đại Nguyên đang ngồi trên ghế sofa.

Đối diện ông ta còn có một thanh niên khác, đang rót trà, thấy anh bước vào thì lập tức đứng dậy, nhìn anh với nụ cười cười như không cười.

Đó là một chàng trai cao lớn, vóc dáng thẳng tắp như cây bạch dương non, trông vô cùng đẹp mắt, khuôn mặt cũng thuộc dạng điển trai tuấn tú. Tiếc là trên mặt lại mang một nụ cười tà mị khó tả, thật sự phá hỏng cả khuôn mặt, như thể sợ người khác không biết cậu ta là một tổng tài bá đạo.

Lâu Đại Nguyên cũng liếc nhìn về phía này.

Ông ta lại tỏ ra vô cùng thản nhiên.

"Về rồi à?" Ông ta nói.

Chàng trai trẻ nhìn chằm chằm Lâu Thanh Diễm, như thể đang cầm một chiếc kính hiển vi, nhất định phải tìm ra điều gì đó thú vị trên khuôn mặt anh.

Khiến cậu ta thất vọng rồi, Lâu Thanh Diễm còn thản nhiên hơn cả Lâu Đại Nguyên. Anh cởϊ áσ khoác treo lên móc, thay giày, đi đến quầy bar rót một cốc nước, ung dung uống cạn, rồi mới lên tiếng: "Ừm, có việc phải bàn, về muộn chút. Sao cha lại xuất viện rồi?"

Chàng trai trẻ trừng mắt.

Lâu Đại Nguyên ngẩng phắt đầu lên, lúc này ông ta cũng như đang cầm một chiếc kính hiển vi, quét từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, không bỏ sót chỗ nào.

Một lúc sau, hai cha con chỉ nhận ra một điều: Ực ực ực, Lâu Thanh Diễm lại uống hết nửa cốc nước. Anh thực sự rất khát.

Phải, hai cha con. Chàng trai trẻ này hiển nhiên chính là cậu thiếu gia mới được nhà họ Lâu nhận về, người được cho là ngoan ngoãn học giỏi, có cái tên như nam chính phim thần tượng.

Quả nhiên, Lâu Đại Nguyên chỉ vào chàng trai trẻ tà mị kia nói: "Lâu Thanh Diễm, đây là em trai con, Hạo Thần, chào hỏi đi."

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Lâu Hạo Thần càng thêm phần tà mị.

Lâu Thanh Diễm cũng cười nói: "Chào em trai. Lần đầu gặp mặt, anh chưa kịp mang theo quà, lần sau bù cho em."

Lâu Hạo Thần: "..."

Lâu Hạo Thần: "... Chào anh?"

Lâu Đại Nguyên: "Con gọi nó là gì?"

"Em trai, chẳng phải cha nói nó là em trai con sao? Hay là con hiểu nhầm rồi, cha đang đùa à?" Lâu Thanh Diễm bưng cốc nước đi tới, thản nhiên ngồi xuống cạnh Lâu Hạo Thần.

Lâu Hạo Thần nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được nữa, lặng lẽ dịch mông ra xa mấy phân.

"Con nhận nó là em trai à?" Lâu Đại Nguyên trầm ngâm.

"Tại sao lại không nhận." Lâu Thanh Diễm thoải mái dựa vào ghế sofa, vươn tay ôm lấy Lâu Hạo Thần, khiến cho mấy phân vừa dịch ra kia tan thành mây khói, "Hình như con và cha không suy nghĩ giống nhau lắm nhỉ. Nhưng mà tên em ấy hay đấy, cha đặt à?"

Anh trai, người không bình thường ở đây chính là anh đấy!

Tối nay trước khi đến đây, Lâu Hạo Thần đã cầm sẵn kịch bản tranh giành tài sản của gia tộc giàu có, mang theo vẻ mặt lạnh lùng của tổng tài bá đạo, mong chờ màn nghiền ép đứa con ăn chơi trác táng. Có cha chống lưng, thiên hạ trong tay, Lâu Thanh Diễm là cái thá gì? Chỉ là một cậu ấm hết thời thôi.

Người tính không bằng trời tính, cậu ấm hết thời lại là một ảnh đế bị giải Oscar nợ mười tượng vàng, người ta cứ muốn diễn kịch gia đình giàu có, đoàn kết, văn minh, hài hòa với cậu ta đấy, kịch bản tranh giành tài sản lại lạc vào con đường không lối thoát của một bộ phim truyền hình dài tập.

Trong chốc lát, nụ cười tà mị của chàng trai trẻ đã nhuốm thêm vài phần bối rối.

Còn Lâu Đại Nguyên, tứ chi không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa con trai trong giá thú của mình giơ bàn tay ma quỷ, sờ soạng trên mặt đứa con ngoài giá thú của mình, sau đó còn tấm tắc khen: "Khuôn mặt nhỏ nhắn thật mịn màng, em trai non choẹt quá đi."

"Mẹ nó ai mới là em trai anh!"

"Hạo Thần, ai mẹ nó không phải là em trai cơ, cậu là em trai."

"Phì! Tôi không phải! Anh soi gương tự xem lại bản thân đi!"

“Cậu nói gì?" Lâu Thanh Diễm lập tức sa sầm mặt mày.

"Lâu Hạo Thần, tôi nói cho cậu biết, em trai thì chỉ có thể là em trai. Cậu còn muốn trèo lên đầu tôi làm anh trai à? Mơ đi nhé!"

Lâu Hạo Thần: "...???"



20 sự thật ngẫu nhiên về Lâu Thanh Diễm

3.

"Nghe nói gì chưa? Đại tá Lâu đến đội cơ động số 2 làm huấn luyện viên đặc biệt, ngày nào cũng hành cho đám kia khóc lóc thảm thiết, khung cảnh phải gọi là thê thảm vô cùng..."

"Không muốn khóc hả? Dễ thôi, đi phẫu thuật cắt bỏ tuyến lệ là được. Nếu cắt bỏ mà không thấy quen thì tái sinh lại một lần là phục hồi như cũ rồi." Các binh lính đều chết lặng, bởi vì người đột nhiên lên tiếng lại chính là Đại tá Lâu - nhân vật chính trong câu chuyện.

Binh lính: (điên cuồng quỳ liếʍ) “Đại tá, ngài quá thông minh”!

"Chẳng qua là có kinh nghiệm thôi." Đại tá Lâu cười tủm tỉm bỏ đi.