Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sao Băng Rực Lửa

Chương 2: Chiếc ô màu đen

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 2

Tiếng ve sầu râm ran ngoài cửa sổ hoàn toàn im bặt vào buổi sớm mai đẫm sương.

Thành phố phồn hoa chính thức bước vào thu.

Thoắt cái đã gần một tháng kể từ ngày khai giảng.

Cậu học sinh chuyển trường trong truyền thuyết vẫn bặt vô âm tín, bộ bàn ghế được chuyển đến đặc biệt cho cậu ở góc lớp đã phủ bụi từ lâu. Giờ giải lao, cả lớp thỉnh thoảng lại bàn tán xôn xao.

"Thầy Trương lừa chúng ta đấy à, làm gì có học sinh chuyển trường nào?"

"Đúng vậy, bàn ghế chuyển đến lâu như vậy rồi."

"Hay là người này cho trường leo cây rồi?"

"Ghê vậy, gia thế khủng cỡ nào?"

...

Những lời đồn đoán, tám chuyện cứ thế bay đầy lớp học, nhưng cũng chỉ thoáng qua như một thứ gia vị cho đời sống học sinh thêm phần thú vị.

Kỳ học mới diễn ra suôn sẻ, Tống Thời Nguyệt vẫn đều đặn đến trường, về nhà, cuộc sống không có gì thay đổi.

Chỉ là vào lúc rảnh rỗi, cô sẽ làm theo lời Trương Phong, tranh thủ gửi tin nhắn cho cậu bạn "đặc biệt" kia.

【Bạn học, bài tập tuần này tổng hợp đây】

【Bạn học, danh sách sách tham khảo thầy cô đưa】

【Bạn học, tóm tắt bài học các môn】

...

Cô nàng dần dần rút gọn, ngay cả lời chúc ở đầu cũng lược bỏ, tin nhắn trả lời của đối phương cũng từ lịch sự chuyển sang ngắn gọn.

【Cảm ơn】

【Nhận được rồi】

【Được】

Phần lớn tài liệu đều là do giáo viên các môn tổng hợp gửi cho cả lớp, Chúc Tinh Diễm lâu ngày không đến trường, Tống Thời Nguyệt với tư cách là lớp trưởng, đương nhiên sẽ gửi riêng cho cậu một bản.

Từ chỗ Trương Phong, Tống Thời Nguyệt biết được cậu ấy đang quay phim trong đoàn, có giáo viên kèm cặp riêng, cố gắng theo kịp tiến độ của trường.

Cuối tháng 10, cuộc thi hùng biện tiếng Anh cấp thành phố diễn ra như dự kiến. Tống Thời Nguyệt đã chuẩn bị cho cuộc thi này trước nửa tháng, giáo viên tiếng Anh cũng dành riêng thời gian sửa cho cô vài bản thảo, sau giờ học lại cùng nhau luyện tập.

Cuộc thi diễn ra vào buổi sáng, địa điểm tổ chức là Hội trường lớn thành phố. Trường có tổng cộng 8 học sinh tham gia, do tổ trưởng tổ tiếng Anh các khối dẫn đội đi.

Hàng ghế đầu đều là lãnh đạo thành phố, các thí sinh dự thi đều là những người tài năng, trong đó có vài gương mặt quen thuộc, là đối thủ của cô từ những trường khác.

Tống Thời Nguyệt đứng trên sân khấu, bình tĩnh tự tin đọc hết bài của mình.

Dưới ánh đèn sân khấu, cô gái với mái tóc đuôi ngựa cao, trang phục vest chỉnh tề, hùng biện hoàn toàn không cần nhìn giấy, phát âm chuẩn, trôi chảy, thỉnh thoảng xen lẫn những câu ứng biến linh hoạt, biểu cảm vừa phải, toát lên vẻ tự tin, ung dung.

Một vẻ đẹp rực rỡ, thanh tao như ánh trăng.

Dịu dàng mà mạnh mẽ.

Bài phát biểu kết thúc trong tiếng vỗ tay vang dội. Giáo viên dẫn đội bước lên, nụ cười rạng rỡ hiện rõ trên khuôn mặt, phấn khích vỗ vai cô khích lệ: "Em làm rất tốt, khả năng cao sẽ giành giải nhất."

Sau khi tất cả các thí sinh hoàn thành bài thi, 10 vị giám khảo đã thảo luận và chấm điểm, kết quả được công bố ngay tại chỗ.

Tống Thời Nguyệt và một nam sinh trường Trung học số 1 đồng giải Nhất. Trùng hợp thay, đó lại là một người quen.

Trên bục nhận giải, hai người đứng cạnh nhau nhận cúp. Chờ các vị lãnh đạo đi xa, Tống Thời Nguyệt nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của nam sinh bên cạnh.

"Chào cậu, Tống Thời Nguyệt, lại gặp mặt rồi."

*

Trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc, cả đoàn trở về trường.

Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, ngôi trường vốn yên bình bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.

Ngay từ cổng trường đã tụ tập rất đông học sinh, người người chen chúc, rướn cổ ngóng ra ngoài. Đi vào trong, dòng người vẫn không hề thưa thớt, con đường rợp bóng cây vốn thanh bình nay đông đúc hơn thường lệ, mọi người túm tụm năm nhóm bảy nhóm, hào hứng bàn tán điều gì đó.

Hình như hôm nay, cả trường đều chạy ra khỏi lớp.

Loáng thoáng trong đám đông, cô nghe thấy cái tên Chúc Tinh Diễm.

Ngay cả những người bạn vừa đi thi cùng cô cũng không khỏi tò mò, đang định hóng chuyện thì Tống Thời Nguyệt nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trong đám đông phía trước, chính là Đại Lực.

Cô vừa mới vẫy tay, Đại Lực đã sáng mắt lên, kích động chạy về phía cô.

"Nguyệt!!! Vừa nãy Chúc Tinh Diễm đến trường đấy!!! A a a a cậu ấy vậy mà chuyển đến trường mình học!!! Trời ơi trời ơi!!" Cô nàng vừa nắm tay cô vừa hét lên, không kiềm chế được lực tay, siết chặt đến nỗi tay Tống Thời Nguyệt đỏ ửng.

"Cái gì?!!"

"Thật hay giả vậy!"

"Sáng nay chúng ta đã bỏ lỡ chuyện gì thế này..." Những người bạn vừa thi xong cũng tuyệt vọng nhìn trời.

"Người vừa mới đi, đến trường làm thủ tục nhập học thôi, cậu không biết có bao nhiêu người vây xem đâu, suýt chút nữa là mình bị chen lòi con mắt." Đại Lực hai má ửng đỏ, hào hứng tường thuật lại hiện trường.

"Chúc Tinh Diễm đẹp trai quá đi mất!!! Lần đầu tiên được gặp ngôi sao bằng xương bằng thịt!! Khuôn mặt ấy đẹp như tác phẩm nghệ thuật, tuyệt tác mà nữ thần tạo ra, người thật vừa cao vừa gầy, khí chất ngời ngời, nhanh nhanh, mình cho các cậu xem ảnh mình chụp lén nè!"

Cô nàng phấn khích lướt điện thoại, đưa cho bọn họ xem những bức ảnh vừa chụp được.

Ảnh chụp khá mờ, chỉ thấy một bóng lưng cao gầy mặc áo đen, đội mũ lưỡi trai cúi đầu, để lộ chiếc cằm thon gọn, trắng nõn, đường nét thanh tú.

Chỉ là một bức ảnh chụp lén mờ nhạt như vậy, nhưng ánh hào quang của người trong ảnh vẫn toát ra, khí chất ngôi sao tỏa sáng rực rỡ.

Cả buổi chiều hôm đó, diễn đàn trường học bị Chúc Tinh Diễm chiếm đóng.

Thông tin và hình ảnh về cậu ấy được lan truyền chóng mặt, rất nhanh sau đó các fan hâm mộ cũng đổ xô đến, hashtag #Diễm chuyển trường nhanh chóng leo lên top tìm kiếm.

Nhưng hot search chỉ duy trì trong mười mấy phút ngắn ngủi, không biết bị ai đó dìm xuống, biến mất ở cuối bảng.

Tống Thời Nguyệt trở về lớp học, thấy Tiêu Tư Mẫn, cô bạn cùng bàn, đang cầm điện thoại ngẩn ngơ, trên mặt là vẻ ngỡ ngàng. Chờ cô ngồi xuống, Tiêu Tư Mẫn mới xoay đầu sang, khẽ hỏi:

"Cậu biết học sinh chuyển trường lớp mình là Chúc Tinh Diễm sao?"

Tim Tống Thời Nguyệt giật thót, suýt chút nữa thì tưởng cô bạn đã biết chuyện gì, cô cố gắng giữ bình tĩnh, đáp: "Biết."

Vừa dứt lời, Tiêu Tư Mẫn liền quay đầu, nhìn về phía góc lớp, nơi đặt bộ bàn ghế trống trơn đã bị ai đó lau chùi sáng bóng, lẩm bẩm: "Cái bàn đó, là bàn học của Chúc Tinh Diễm."

"Chúa ơi, mình không phải đang mơ chứ, trời ơi, có tia sét nào đánh thức mình đi!"

"…………"

Nhìn thấy một người sắp phát điên nữa, Tống Thời Nguyệt bèn cầm cốc giữ nhiệt lên uống một ngụm nước, cố gắng trấn tĩnh lại.

Vài ngày sau đó, lớp 1 trở nên náo nhiệt hơn hẳn, mức độ chú ý cao chưa từng thấy. Mỗi khi đến giờ giải lao, đều có không ít học sinh các lớp khác đến, thành kính sờ mó bộ bàn ghế trống trơn của Chúc Tinh Diễm như thể hành hương, chụp ảnh check-in.

【Check-in trước với bàn học của ngôi sao】

Tống Thời Nguyệt lướt mạng xã hội, đâu đâu cũng thấy ảnh check-in với chiếc bàn học "thần thánh" kia. Sự náo nhiệt này kéo dài suốt mấy ngày liền. Cho đến thứ Hai tuần sau, trong buổi chào cờ đầu tuần.

Hiệu trưởng đứng trên bục, trước tiên là nghiêm khắc phê bình bầu không khí giải trí quá đà trong trường mấy ngày qua, sau đó nhấn mạnh Chúc Tinh Diễm ở trường chỉ là một học sinh bình thường. Cuối cùng, ông công bố một điều lệ mới của trường.

Học sinh nào tự ý đăng tải thông tin cá nhân của bạn học lên mạng, một khi bị phát hiện, sẽ bị trừ điểm học tập.

Quy định này vừa được ban hành, bầu không khí náo nhiệt trong trường lập tức lắng xuống. Dưa cũng không hóng nữa, ngôi sao cũng không bàn tán nữa, tất cả đều ngoan ngoãn trở về với việc học. Quan trọng nhất là, trong buổi chào cờ toàn trường lần này, hiệu trưởng đã tuyên bố rõ ràng, Chúc Tinh Diễm chỉ học ở trường theo diện mượn chỗ học, sẽ không thường xuyên đến trường.

Tâm tư xao động của học sinh dần nguội lạnh, như mặt hồ trở lại yên ả, giờ giải lao cũng trở nên yên tĩnh hơn, những âm thanh ồn ào bên tai cũng biến mất.

Tống Thời Nguyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa chứng kiến một vở kịch náo nhiệt hạ màn, sân khấu trở lại bình thường, mọi thứ lại vận hành theo quy luật vốn có.

Buổi sáng đầu thu, những bông hoa giấy đỏ rực vươn mình qua bức tường, cổng trường mờ sương, học sinh ra vào tấp nập, bác bảo vệ nghiêm trang đứng gác.

Tống Thời Nguyệt và Đại Lực băng qua vạch kẻ đường, nhìn thấy bên cạnh cổng trường có một nhóm nữ sinh trẻ tuổi đang chen chúc chụp ảnh, thay phiên nhau check-in, giơ tay hình chữ V trước ống kính.

Nhìn thấy hai người mặc đồng phục đi tới, một cô gái trong số đó sáng mắt lên, bước tới bắt chuyện:

"Các bạn học, hai bạn học trường Phồn Hoa phải không?" Cô nàng cố gắng kìm nén sự phấn khích, nụ cười trên môi không giấu nổi niềm vui sướиɠ.

Hai người do dự gật đầu, liền thấy cô gái lập tức siết chặt tay, giọng điệu không khỏi cao vυ"t lên: "Vậy hai bạn đã gặp Chúc Tinh Diễm chưa?"

Vừa dứt lời, những người khác đang chụp ảnh cũng dừng động tác, tò mò vây lại, ánh mắt mong chờ nhìn hai người.

"…………" Mặc dù mấy ngày nay, thỉnh thoảng cũng bắt gặp fan của Chúc Tinh Diễm lảng vảng trước cổng trường, nhưng chủ động bắt chuyện thì đây là lần đầu tiên.

Tống Thời Nguyệt liếc nhìn Đại Lực, chậm rãi gật đầu.

"Tớ nhìn thấy cậu ấy từ xa một lần, hôm đó cậu ấy đến trường làm thủ tục nhập học, sau đó đi rất nhanh." Đại Lực trả lời, quan sát sắc mặt đối phương, sau đó nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Sau đó cho đến bây giờ đều chưa đến nữa."

"Trường học nói cậu ấy chỉ học ở trường theo diện mượn chỗ học, có thể sẽ không thường xuyên đến."

Đại Lực thành thật khai báo, nhóm người đối diện nghe xong, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng, sa sút tinh thần.

Không khí nhất thời im lặng, Đại Lực thấy vậy, liền nhân cơ hội kéo Tống Thời Nguyệt rời đi.

Bước vào cổng trường, cánh cổng sau lưng từ từ khép lại, xung quanh yên tĩnh, rợp bóng cây.

Đại Lực thở phào nhẹ nhõm, như vừa trải qua một kiếp nạn.

"Fan của Chúc Tinh Diễm thật đáng sợ, còn đuổi theo đến tận trường học, may mà hôm đó cậu ấy chỉ xuất hiện một lần." Nói đến đây, cô nàng không khỏi cảm thấy may mắn, không còn chút mong đợi nào như trước.

Sức ảnh hưởng hai mặt của lưu lượng quả thực đến nhanh mà đi cũng nhanh.

"Xem ra làm người nổi tiếng cũng không phải là chuyện dễ dàng gì." Tống Thời Nguyệt gật đầu đồng tình, trên mặt lộ vẻ thương cảm. Đại Lực bật cười: "Người thường như chúng ta đừng nên bận tâm đến nỗi khổ của các minh tinh nữa, có khi nỗi khổ tâm lớn nhất của họ chính là - được quá nhiều người yêu thích thì phải làm sao?"

Tống Thời Nguyệt rất đồng ý, gật đầu lia lịa, khen ngợi: "Đại Lực, cậu nói chí phải."

Vị đại minh tinh mà mọi người đang bàn tán xôn xao kia, trong danh sách bạn bè của cô, chỉ là một cái tên nằm im lìm.

Nhà trường phát tài liệu ôn tập mới nhất, là bản in giấy, dày cộp mấy cuốn. Trương Phong nhận từ văn phòng rồi phát cho từng người.

Tan học, thầy gọi Tống Thời Nguyệt vào văn phòng, dặn dò xong một số việc của lớp, sau đó mới cầm xấp tài liệu còn lại trên bàn đưa cho cô.

"Đây là tài liệu ôn tập mới nhất do sở gửi xuống, trường đặc biệt tổng hợp lại, bên ngoài không mua được đâu, em hỏi Chúc Tinh Diễm địa chỉ, gửi chuyển phát nhanh cho cậu ấy."

"À phải rồi, gửi COD luôn đi, đừng tự mình trả tiền." Cuối cùng, trước khi Tống Thời Nguyệt ôm xấp tài liệu ra khỏi văn phòng, còn nghe thấy tiếng thầy dặn dò với theo, cô bất đắc dĩ gật đầu, ngoan ngoãn đáp:

"Em nhớ rồi ạ."

「Nguyệt」: 【Bạn học, tài liệu ôn tập mới nhất, thầy bảo mình gửi cho cậu, phiền cậu cho mình xin địa chỉ nhé.】

Tống Thời Nguyệt vừa bước ra khỏi cửa, liền lấy điện thoại gửi tin nhắn, sau đó tắt điện thoại, cũng không chờ đợi đối phương trả lời.

Đây là kinh nghiệm cô tích lũy được sau quãng thời gian tiếp xúc với cậu bạn minh tinh này, hình như cậu ấy rất bận rộn, rất ít khi trả lời tin nhắn ngay, vì vậy mỗi lần gửi tin nhắn xong, Tống Thời Nguyệt đều coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, đợi đến lúc rảnh rỗi mới lên xem lại.

Cả buổi chiều học đầy tiết, vùi đầu vào ghi chép và sắp xếp lại ý tưởng, Tống Thời Nguyệt buông bút, xoa xoa cổ tay mỏi nhừ, đầu óc căng thẳng cũng được thả lỏng phần nào.

Cô chậm rãi thu dọn đồ đạc, nhìn thấy xấp tài liệu trong ngăn bàn, lúc này mới nhớ ra còn việc chưa xử lý xong, bèn lấy điện thoại, đăng nhập vào ứng dụng.

Trong danh sách tin nhắn, có một chấm đỏ báo tin nhắn mới, nhưng nội dung lại khác với vẻ ngắn gọn trước đây, là câu nói hoàn chỉnh đầu tiên của hai người kể từ khi thêm số điện thoại cho nhau.

Tinh: 【Cậu đang ở trường học sao? Nếu tiện, mình cho tài xế đến lấy.】

Thời gian gửi là vài tiếng trước.

Tống Thời Nguyệt nhìn thời gian ở góc phải màn hình, suy nghĩ một chút, sau đó trả lời cậu ấy.

「Nguyệt」: 【Mình đang ở trường, vậy mình ra cổng trường chờ anh ấy nhé?】

Lần này đối phương trả lời rất nhanh.

Tinh: 【Cảm ơn, khoảng mười lăm phút nữa là đến, đây là số điện thoại của anh ấy.】

Phía sau là một dãy số.

Tống Thời Nguyệt nán lại lớp học một lúc, viết xong bài tập tiếng Anh, nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp đến giờ hẹn, liền thu dọn cặp sách chuẩn bị ra về.

Trường học lúc này đã vắng tanh, ra đến ngoài mới phát hiện bầu trời âm u, như thể sắp mưa to gió lớn.

Tống Thời Nguyệt đeo cặp sách, đứng chờ ở một bên cổng trường. Trên đường người đi lại thưa thớt, trên bầu trời xa xa có tia sét lóe lên, chưa đầy hai phút sau, những hạt mưa bắt đầu rơi xuống lất phất.

Cô nhíu mày, lo lắng nhìn xung quanh, giơ cặp sách lên che đầu, chạy nhanh về phía cửa hàng tiện lợi bên cạnh. Bước lên bậc thềm, mái hiên che chắn, nhìn mưa có vẻ đáng sợ nhưng tốc độ lại khá chậm, chỉ là những hạt mưa bụi li ti như sương khói.

Mặt đường dần ướt đẫm, đường phố hoàn toàn vắng bóng người, cửa hàng tiện lợi sáng đèn. Cô lấy điện thoại, gọi cho đối phương, báo vị trí hiện tại của mình. Sau khi nhận được câu trả lời sẽ đến trong vòng vài phút nữa, cô đứng yên dưới mái hiên, hai tay ôm sách vở, chờ đợi trong vô thức.

Con đường rộng thênh thang, thỉnh thoảng có chiếc xe lao nhanh qua, bắn lên những tia nước nhỏ.

Thời gian trôi qua âm thầm, Tống Thời Nguyệt nhìn thấy trong tầm mắt xuất hiện một chiếc xe màu đen dừng lại, chậm rãi đỗ ở bậc thềm cách cửa hàng tiện lợi vài bước chân.

Như có linh cảm, cô ôm chặt xấp tài liệu trong lòng chạy về phía đó.

Ngoài trời mưa bụi bay bay, hàng mi và mái tóc cô nhanh chóng ướt sũng, tầm nhìn cũng trở nên kém rõ ràng hơn, như phủ lên một lớp kính mờ ảo.

Tống Thời Nguyệt đứng trước xe, đang định giơ tay gõ cửa kính xe, thì cửa kính xe phía sau bất ngờ hạ xuống, một bàn tay đưa ra, đưa cho cô một chiếc ô màu đen.

Những ngón tay thon dài, trắng nõn, nắm lấy tay cầm ô, màu trắng và đen tương phản rõ rệt trong tầm mắt, màn mưa mờ ảo như bị xóa tan, khung cảnh trở nên rõ nét.

Tống Thời Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt người trong xe, người đưa ô cho cô, chính là Chúc Tinh Diễm.
« Chương TrướcChương Tiếp »