Chương 2

2.

Vừa trở lại phòng của tôi và Hạ Thần Dật, điện thoại liền vang lên như đòi mạng.

Trong ống nghe, tiếng gầm giận dữ của Hạ Thần Dật làm đau màng nhĩ tôi.

"Trầm Tinh Dao, tôi mặc kệ cô đang ở đâu, cô lập tức đến bệnh viện cho tôi. Vũ Hòa bị cô đ.ánh cho nửa bên mặt đều sưng lên, cô lại đây xin lỗi cô ấy..."

Đúng là có bệnh.

Tôi cúp điện thoại, block, xóa bỏ số một cách liền mạch lưu loát.

M.áu mũi vẫn đang chảy không ngừng, tôi vịn bồn rửa mặt, làm thế nào cũng không rửa sạch được.

Người trong gương, gầy đến xương gò má nhô ra, dưới quầng mắt đều thâm đen, trông giống như một con q.uỷ.

Khương Vũ Hòa chỉ là một bên mặt sưng lên, nhưng khóe miệng tôi đã chảy m.áu.

Cái tát kia của Hạ Thần Dật, thật sự không chút lưu tình.

Tôi kéo chiếc vali ra và bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Nhưng nhìn khắp phòng, lại không có gì khiến tôi muốn mang đi.

Cuối cùng, tôi chọn ba thứ nhét vào trong vali.

Một cuốn album, một cuốn sổ, một lá b.ùa hộ mệnh.

Tiện tay mở laptop ra, bên trong viết đầy những điều cần chú ý.

So với ghi chép đại học còn tỉ mỉ hơn.

Ghi chép về ăn uống:

"Ăn ít mặn, nếu sẽ bị tăng huyết áp, nhồi m.áu cơ tim!"

"Không ăn đồ cay kí©h thí©ɧ, sẽ dẫn đến tim đập gia tốc, mạch m.áu co rút, rối loạn co giãn mạch m.áu, không tốt cho việc khống chế bệnh tim!"

"Hạn chế uống nhiều rượu, ăn canh!"

"Thức ăn không dễ tiêu hóa sẽ dẫn đến vấn đề về tim!"

Ghi chép về trang phục:

…...

Một quyển thật dày, ghi từng thứ thật chi tiết.

Hạ Thần Dật có bệnh tim, người biết không nhiều lắm.

Hắn cũng không quan tâm nhiều gì về điều này.

Nhưng tôi lại để ý nhiều như vậy, lo được lo mất.

Dầu mỡ, đồ chiên xào, tôi kiên quyết không cho hắn đυ.ng, mặc thêm nhiều áo khi trời lạnh, không để cho hắn nằm trên sofa đến quá lâu, tập thể dục điều độ, mỗi ngày đi sáu nghìn bước...

Sáu năm nay tôi chăm hắn rất chu đáo, tỉ mỉ.

Vậy mà, hôm nay hắn có thể cùng người khác uống rượu giao bôi.

-

Tôi đem laptop đặt ở trên bàn trà trong phòng khách, vị trí dễ thấy nhất.

Đón xe đi khu phố cũ.

Tôi đã mua một căn hộ ở đây sáu năm trước.

Ẩn dật, rất yên tĩnh.

Trong sân có một cây hợp hoan cao to, che khuất nửa bầu trời.

Trên tường trong phòng dán đầy ảnh chụp.

Tôi ngồi đó, nhìn hồi lâu.

Sau đó, đem ảnh chụp mình mang đến, từng tấm từng tấm dán ở chỗ trống.

Hải âu ở Điền Trì tỉnh Vân Nam giống như mây che khuất bầu trời, bầu trời Nội Mông thấp đến mức như muốn đè xuống, hồ nước Thanh Hải sâu đến xanh biếc, liếc mắt một cái cũng mê thích không thôi.

Chúng tôi đã từng có những khoảng thời gian tuyệt vời.

Năm đó đi thị trấn cổ Lệ Giang, chúng tôi dắt tay nhau dạo chơi trong hẻm nhỏ quanh co.

Trong hẻm có rất nhiều bà cụ bày sạp, tóc thắc bím đủ mọi màu sắc, tôi ngồi trên băng ghế nhỏ, tay bà cụ xuyên qua tóc tôi, lại khen tôi lớn lên xinh đẹp.

Hắn thấy thú vị, nhất quyết muốn thử.

Vì thế trên đầu tôi có thêm vài bím tóc màu, xiêu xiêu vẹo vẹo.

Buổi tối trở lại nhà dân, mới biết được kiểu bím tóc màu này không thể tùy tiện thắc, cũng gọi là bím tóc quả phụ.

Hắn ngược lại không coi ra gì, còn trêu chọc tôi: "Như thế nào, sợ tôi ch.ết sao?"

Phi phi, thật xui xẻo.

Tôi vừa khóc vừa nháo, nhất định phải tháo ra.

Hắn không lay chuyển được tôi, vì thế chúng tôi cùng nhau tháo đến nửa đêm.

Sau đó tôi nóng nảy, dứt khoát lấy kéo răng rắc cắt toàn bộ, so với chó gặm còn khó coi hơn.

Ngày hôm sau cũng không biết hắn cho ở đâu tìm được một bộ tóc giả cho tôi đội lên.

Còn nói rất đẹp.

Ngày chúng tôi đi núi tuyết Ngọc Long, trời đổ mưa.

Một đám sương mù dày đặc trên núi, cái gì cũng không nhìn thấy.

Hắn thấy tôi mất hứng, dỗ dành tôi: "Không sao, sang năm lại đến."

Thế nhưng, không có sang năm.

Hắn rất bận.

Đôi khi còn phải tăng ca đến một hai giờ sáng.

Tôi không ngủ được, luôn lo lắng hắn thức đêm, tim chịu không nổi, ngoan ngoãn ở dưới đèn đường chờ.

Mùa hè muỗi nhiều, tôi bị chích đầy một chân, đành phải vừa nhảy vừa đứng tại chỗ.

Nhưng vừa nghe thấy tiếng còi xe, tôi liền lập tức nhảy dựng lên, vừa chạy về phía hắn, vừa cao giọng gọi tên hắn.

A Thần, A Thần.

……

3.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt giấc mơ của tôi.

Đột nhiên đầu tôi đau dữ dội, trong bụng như bị quặn lại, như thể có một tay to đang vặn xoắn lục phủ ngũ tạng của tôi.

Tôi co người lại, chịu đựng cơn đau, sờ điện thoại dưới gối, nhận máy.

"Trầm Tinh Dao, thuốc của tôi đâu?"

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hạ Thần Dật truyền đến, tôi theo bản năng trả lời: "Ngăn kéo đầu giường đầu tiên. Trời lạnh, mặc dày một chút, giữ ấm..."

Tôi mở mắt ra, trần nhà ẩm ướt đập vào mắt.

Trong đầu có cái gì lóe lên.

Tôi cầm điện thoại lên nhìn, là một dãy số xa lạ.

Tôi nhớ mình đã kéo hắn ta vào danh sách đen.

"Hạ Thần Dật, chúng ta đã kết thúc rồi."

Giọng tôi lạnh xuống.

Hắn hổn hển: "Vậy cô đem đồ của mình lấy đi đi, tôi thấy lại khó chịu!"

Là để Khương Vũ Hoà sẽ không chịu khi cô ta dọn đến ở đi.

Tôi ôm chặt túi nước ấm, "Ném đi, tôi không cần nữa."

Hắn dường như không nghĩ tới tôi sẽ nói như vậy, trầm mặc một lúc lâu, hừ lạnh một tiếng: "Trầm Tinh Dao, cô cho tôi con số cụ thể đi, bằng không tôi không an tâm."

Tôi cắn chặt răng, chờ cơn đau rút đi mới chậm rãi mở miệng.

"Cái gì cũng không cần."

Không cần đồ, không cần tiền.

Và cả hắn nữa.

Không đợi hắn phản ứng, tôi cúp điện thoại.

-

Từ sáu năm trước, Hạ Thần Dật đã nhận định tôi là "cô gái ham tiền".

Lúc ấy hắn bệnh tim tái phát, nằm trong bệnh viện, toàn thân cắm đầy ống, ngữ khí lại hung hãn, đối với ai cũng là một chữ: "Cút!"

Hộ lý mời tới, liên tiếp chạy bốn người.

Tôi là người thứ năm.

Tính tình hắn nóng nảy, vừa tức giận liền ném đồ, các y tá đều sợ hắn.

Chỉ có tôi, đánh không chạy cũng mắng không chạy.

Có lần hắn đột nhiên nổi giận, giơ tay đánh đổ tô cháo nóng trong tay tôi.

Nước cháo dính lên mu bàn tay tôi, trong nháy mắt đỏ lên một mảnh.

Tôi lại bất chấp đau đớn, chỉ lo lắng cho hắn: "Không thoải mái sao, tôi đi gọi bác sĩ được không?"

Cổ họng hắn cuộn lên xuống, quay mặt đi.

"Cô vì sao không bỏ đi?"

"Tôi bỏ đi, ai chăm sóc cho anh?"

"Đừng giả bộ nữa Trầm Tinh Dao, đừng tưởng rằng tôi không biết, cô làm như vậy, đều là vì tiền."

"Phải, tôi vì tiền."

Chỉ cần hắn thấy ổn, nói tôi vì cái gì cũng được.

Hạ Thần Dật có lẽ không biết, tôi luôn thích thừa dịp hắn ngủ, cẩn thận từng li từng tí áp sát tai vào lòng ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập.

"A Thần." Tôi thân mật gọi hắn.

Nghe tiếng tim đập thình thịch của hắn, cảm nhận được hắn còn sống, tôi cao hứng hơn ai hết.

Hạ Thần Dật thờ ơ như vậy, ba mẹ hắn ngược lại rất thích tôi.

Có một lần mẹ Hạ Thần Dật trêu ghẹo nói: "Tinh Dao con rất được người ta yêu thích, nếu A Dật chúng ta có phúc khí có thể cưới được cô gái như con thì tốt rồi."

Tôi mím môi cười.

Hạ Thần Dật thì ở một bên âm trầm nhìn tôi.

Tôi biết Hạ Thần Dật không thích tôi, trong lòng hắn đã có ánh trăng sáng.

Tôi cũng không nghĩ tới sau này có một ngày sẽ tới ở bên cạnh hắn, cùng hắn yêu đương.

Tôi chỉ là đơn thuần muốn bảo vệ hắn, chỉ vậy mà thôi.

Bước ngoặt xuất hiện khi tôi đi công tác ở thành phố A.

Nghe nói gần đây có một ngôi miếu, đại sư đã làm ra bùa hộ mệnh, rất linh.

Tôi đi trên đường núi nhiều lần, cuối cùng cũng xin được một cái cho Hạ Thần Dật.

Vì điều này mà trên trán tôi có một vết sẹo.

Ngày đó lúc tôi đưa cho Hạ Thần Dật, hắn lập tức đỏ mắt.

Giống như là bị tôi làm cho cảm động.

Nhưng tôi biết, trong nhóm bạn học đang điên cuồng lan truyền đi một tấm ảnh.

Là Khương Vũ Hòa ở nước ngoài đã hẹn hò với một người bạn trai tóc vàng mắt xanh.

Hai người không coi ai ra gì mà ở trên đường cái hôn nhau khắng khít, nghe nói cũng sắp kết hôn.

Ngày đó Hạ Thần Dật, có chút điên cuồng.

Hắn một lần lại một lần hỏi tôi: "Trầm Tinh Dao, cô nguyện ý cùng tôi ở bên nhau sao?"

Cổ họng tôi khô khốc, gật đầu hết lần này đến lần khác, "Đương nhiên."

Đối với hắn, tôi chưa bao giờ do dự chần chờ.

Nhưng sáu năm hắn ở bên tôi, một từ thích, cũng chưa từng nói qua.

Sau khi ở chung với Hạ Thần Dật không lâu, tôi tìm hắn muốn 50 vạn.

Để mua căn nhà này.

Tôi muốn tiền của hắn, hắn cho tới bây giờ cũng không hỏi tới số tiền đó tôi dùng làm gì.

Chỉ là trong mắt hắn toát ra khinh thường, khiến người ta nhìn thấy thương tâm.

Trong mắt hắn, tôi sợ là rất xấu xí đi.

4.

Tôi đã ở trong nhà một tháng.

Thuở ban đầu lưu giữ những hồi ức tốt đẹp kia, cuộc đời hẳn cũng không buồn lắm đi.

Nhưng dần dần, tôi bắt đầu thường xuyên bị sốt, choáng váng đầu, tóc rụng rất nhiều.

Chưa kể những cơn đau khắp người như kim châm kia, tra tấn đến tôi đau đến không sống nổi.

Thuốc giảm đau đã trở thành sự cứu rỗi duy nhất của tôi.

Tôi từ ba viên mỗi ngày, tăng lên sáu, mười hai viên......

Nửa tháng sau, Hạ Thần Dật tìm được tôi.

Lúc ấy tôi đang ngồi trong một quán ăn nhỏ, gọi vài món ăn gia đình.

Thật ra thì không có khẩu vị gì.

Chỉ là cảm thấy quán ăn này có ý nghĩa khác.

Bên ngoài cửa kính, một chiếc xe thương vụ màu đen dừng lại.

Có người ngồi xuống đối diện tôi, "Cô quả nhiên ở chỗ này."

Tôi vừa ngẩng đầu, đối mắt nhìn Hạ Thần Dật.

"Sao cô lại gầy đến thế này?"

Tay gắp thức ăn của tôi run rẩy, không nói gì.

"Cô muốn trốn tôi tới khi nào?"

Thấy tôi không đáp lại, hắn không khỏi nâng giọng, khiến cho mọi người từ bốn phía đều nhìn tới.

"Chuyện trước kia coi như xong, hôm nay cô theo tôi trở về, tôi có thể không so đo."

Tôi buông đũa xuống, hoàn toàn không muốn ăn nữa.

Để lại tiền trên bàn, tôi đứng lên đi ra khỏi quán cơm, còn chưa đi được mấy bước đã bị Hạ Thần Dật nắm chặt cổ tay.

Hắn tức giận siết chặt tay tôi: "Trầm Tinh Dao, cái gì cũng phải có giới hạn."

Tôi bị kéo lảo đảo một cái.

Trước mắt đột nhiên biến thành màu đen, con người cùng mọi vật như xếp chồng lên nhau và mờ đi trong giây lát.

Nhưng dù vậy, tôi vẫn cố chống cự và hất tay hắn ra.

"Hạ Thần Dật, anh còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, chúng ta đã không còn quan hệ."

Tôi chỉ người phụ nữ ngồi ở ghế sau chiếc xe, cửa sổ đang hạ xuống, "Anh đã có Khương Vũ Hòa, làm ơn về sau đừng đến đến quấy rầy tôi, được không?"

Có thể là trong giọng nói của tôi mang theo một tia khẩn cầu, nên khuôn mặt Hạ Thần Dật buông lỏng một chút.

Hắn lẳng lặng nhìn tôi, như là đang phân biệt tôi đang nói thật hay nói dối.

Thật lố bịch.

Từ khi tôi bị tử thần phán định còn lại ba tháng, tôi đã quyết định.

Thời khắc cuối cùng, tôi chỉ muốn dành thời gian cho bản thân, chỉ một mình tôi.

Bất luận kẻ nào cũng không nên tác động đến cảm xúc của tôi.

Hạ Thần Dật, hắn không xứng.

"A Dật."

Khương Vũ Hòa vẫn không xuống xe, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như tuyết.

Qua cửa sổ xe, cô ta từ xa gọi hắn một tiếng.

Hạ Thần Dật đi rồi.

Nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, tôi cảm thấy có chút châm chọc.

Thì ra Hạ Thần Dật cũng có lúc nghe lời.

Chỉ là với người khác.

-

Buổi tối, tôi đón xe đến bệnh viện thành phố một chuyến, muốn lấy thêm thuốc giảm đau.

"Tinh Dao."

Tôi quay lại nhìn, là bác sĩ Chung.

Bác sĩ điều trị chính của Hạ Thần Dật.

Lúc trước bệnh tình Hạ Thần Dật không ổn định, tôi thường xuyên đi tìm anh ta, tên thuốc khó đọc nhưng chỉ cần nói là anh ta biết ngay.

Anh ta cười tôi: "Bình tĩnh một chút, cô còn khẩn trương hơn cả Thần Dật."

Bây giờ trong tôi trông giống như bánh chưng, vành mũ lại bị ép thấp che khuất gần nửa khuôn mặt, vậy mà anh ta vẫn nhận ra tôi.

"Đã lâu không gặp. Có thời gian nói chuyện không?"

Tôi không xấu hổ cự tuyệt.

Anh ta vừa ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề: "Gần đây cô và Hạ Thần Dật làm sao vậy?"

"Không có gì, người trưởng thành, không thích hợp liền chia tay thôi."

Có thể giọng tôi không tốt, anh nhìn tôi từ trên xuống dưới một lúc lâu, cân nhắc nửa ngày mới mở miệng:

"Tôi không có ý định làm người hòa giải, nhưng gần đây Hạ Thần Dật luôn làm chuyện khác người, mẹ hắn cũng rất lo lắng."

Nói xong, anh đưa điện thoại cho tôi.

Là bài đăng của Hạ Thần Dật trong vòng bạn bè.

Post mới nhất, là ảnh chụp chung của hắn và Khương Vũ Hòa ở Disneyland.

Phía sau là trò nhảy bungee trên nhà cao vυ"t, xa xa còn có thể nhìn thấy bóng dáng của tàu lượn siêu tốc.

Lingna Belle đứng ở giữa hắn và Khương Vũ Hòa, trên khuôn mặt lông xù là nụ cười đáng yêu.

Status: Chơi chút gì đó kí©h thí©ɧ.

Tôi nhịn không được siết chặt lòng bàn tay.

Hắn thật không muốn sống.

"Cô là người hiểu rõ hắn nhất, có thể khuyên nhủ hắn vài câu hay không..."

"Bác sĩ Chung." Tôi ngắt lời anh ta, nhập số điện thoại của Khương Vũ Hòa, "Sau này chuyện của Hạ Thần Dật, anh cứ tìm cô ấy đi."

Cô ta mới là người có thể khiến cho hắn nghe lời.