Chương 4

8.

Khương Vũ Hòa đã đưa ra một quyết định sai lầm.

Tôi vừa về nhà chưa được mấy ngày, Hạ Thần Dật đã tìm tới cửa.

Cửa bị gõ vang trời, hắn ở ngoài cửa hắng giọng kêu: "Trầm Tinh Dao, Trầm Tinh Dao..."

Một tiếng so với một tiếng càng sục sôi, giống như khóc tang.

Sợ ảnh hưởng đến hàng xóm, tôi đành chịu đựng cơn đau khớp từ trên giường bò dậy, vươn bàn tay gầy guộc như xương khô ra, nhưng ngay cả sức mở cửa cũng không có.

Vô dụng như vậy a......

Tôi tự giễu cười một tiếng, sử dụng hết sức bình sinh rốt cục cũng mở ra được một khe hở nhỏ.

Hạ Thần Dật nhìn thấy tôi, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó thở phào nhẹ nhỏm.

Đôi mắt đột nhiên ửng đỏ lên.

"Sao cô... không nói cho tôi biết?"

Cùng Hạ Thần Dật ở chung một chỗ sáu năm, tôi hiếm khi thấy bộ dáng nhu nhược này của hắn.

Cho nên câu "Có cần thiết không" kia đã mắc kẹt ở trong cổ họng, không thể nói ra.

Chúng tôi cứ giằng co như vậy vài giây.

Sau đó, Hạ Thần Dật lại khôi phục thành dáng vẻ ngạo mạn vốn có, cau mày lớn tiếng quát: "Trầm Tinh Dao, cô rốt cuộc coi tôi là cái gì?"

"Cô sao lại ác độc như vậy!"

Trước kia tôi cố kỵ trái tim hắn không tốt, cái gì cũng nhường nhịn hắn, cũng không cùng hắn lớn tiếng.

Trước mắt bây giờ tôi đã một bước vào Quỷ Môn Quan, không có gì phải cố kỵ, dứt khoát đập nát mọi thứ.

"Nói xong chưa? Nói xong thì mau cút đi! Phiền muốn ch.ết."

Không biết chữ nào kí©h thí©ɧ hắn, hắn có chút lảo đảo, tựa hồ muốn đứng không vững.

Ánh mắt gắt gao chụp lấy tôi, khóe mắt Hạ Thần Dật nhuộm màu đỏ tươi.

Sau một lúc lâu, hắn run rẩy từ trong cổ họng nặn ra một câu: "Trầm Tinh Dao, em quá tùy hứng, bây giờ cùng tôi đi bệnh viện."

Nói xong hắn muốn tới kéo tay tôi, tôi né tránh.

Hai người này, thật đúng là xứng đôi.

Một người đưa thiệp mời, một người đưa quan tâm lúc tôi sắp ch.ết, chắc sợ tôi sống quá êm đềm đi.

Tôi không có sức lực để cùng hắn ầm ĩ, xua tay như đuổi ruồi bọ, muốn đóng cửa lại.

Hạ Thần Dật lại nóng nảy, một tay bám vào khung cửa, cố gắng chen mình vào khe cửa.

"Sao lại không liên quan đến tôi, Trầm Tinh Dao, em đừng lấy thân thể của mình ra giận dỗi. Em bây giờ đi theo tôi, tôi đưa em đi bệnh viện, tôi mời đội ngũ chuyên gia đứng đầu trong nước, nếu trong nước không được, chúng ta ra nước ngoài..."

"..."

Người này có phải nghe không hiểu tiếng người hay không?

Tôi không để ý tới hắn, lực đóng cửa tăng thêm.

Khe cửa càng ngày càng hẹp.

Tay hắn bị bóp đến biến dạng.

Nhưng hắn giống như là không cảm giác được đau đớn, một tay không đủ, lại đút thêm một tay tiến vào: "Trầm Tinh Dao, em nghe lời! Hiện tại kỹ thuật y tế phát triển như vậy, tôi đã tra qua, bệnh này có rất nhiều ca được chữa khỏi..."

Mắt thấy khớp xương sắp gãy, tôi buông lỏng tay ra.

Đôi tay bầm tím của hắn buông thõng xuống nhưng vẫn không bỏ cuộc: "Không muốn đi bệnh viện sao? Được, vậy hôm nay tôi sẽ chuyển đến đây, ở nhà chăm sóc em."

Nói xong hắn nghiêng người muốn chen vào.

"Hạ Thần Dật, đi bệnh viện đúng không? Được, tôi đi là được chứ gì?"

Mắt thấy cửa sắp bị hắn phá hư, tôi đành thỏa hiệp.

Tôi không cho hắn vào nhà, đơn giản cầm theo vài bộ quần áo để thay rồi liền cùng hắn ra cửa.

Hạ Thần Dật ở phía trước nở nụ cười thực hiện được y muốn, tôi ở phía sau mặt không chút thay đổi đi theo.

Ánh mặt trời chiếu bóng dáng hai chúng tôi trên con đường nhỏ loang lổ.

Một trái một phải, giống như hai thế giới.

9.

Hạ Thần Dật dẫn tôi đi kiểm tra toàn thân ở bệnh viện tốt nhất thành phố.

Sau khi nhận được báo cáo kết quả, hắn không nói một lời.

Tôi biết, nó đã trở nên tồi tệ hơn.

Cơ thể không lừa được con người.

Mấy ngày nay tôi lúc mộng lúc tỉnh, toàn thân các bộ phận đều bắt đầu xuất huyết.

Nôn ra m.áu, ho ra m.áu, tiểu ra m.áu, đại tiện ra m.áu...

Nếu Hạ Thần Dật không đến, tôi định sẽ ch.ết trong căn nhà tôi mua.

Các chuyên gia nói cần phải hóa trị, chờ cấy ghép tủy xương.

Tôi sống ch.ết không chịu.

Còn lăn qua lăn lại làm cái gì chứ, tôi đã không còn sống được mấy ngày rồi.

Hạ Thần Dật khuyên tôi, tôi bảo hắn cút.

Hắn phát hiện cho dù có dùng thử đoạn cứng rắn, tôi căn bản cũng không sợ, liền tựa như cầu xin tha thứ ghé vào trước giường tôi nói lời mềm mỏng.

"Em nghe lời, hiện tại không phải lúc trưng ra tính tình nhỏ nhen, tôi nhất định sẽ tìm được tủy thích hợp..."

Mặt tôi không chút thay đổi, hiện tại ngay cả bảo hắn cút, tôi cũng phải bớt nói.

"Tinh Dao, em nghe được lời tôi nói không? Em đừng từ bỏ, được không?"

Hắn nhẹ giọng thì thầm giống như mèo con, trên mặt hiện ra thần sắc thống khổ, tay xoa lên vị trí trái tim.

Lúc này tôi mới có một tia phản ứng.

Nhưng một giây sau, tôi liền nhìn ra hắn đang gạt tôi.

Quá vụng về, giống như năm năm trước.

Năm năm trước công ty Hạ Thần Dật có một bữa tiệc, những người ở đó, tôi đều không quen, chỉ có thể cười gượng gạo xã giao.

Hắn để lại tôi tự mình ứng phó, biến mất không thấy bóng dáng.

Tôi lo lắng hắn lén uống rượu sau lưng tôi, tìm hắn khắp nơi.

Cách giàn hoa, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng gọi điện thoại.

Tôi thử gọi một tiếng "A Thần".

Không ai trả lời.

Chờ tôi vòng qua giàn hoa, cũng chỉ thấy Hạ Thần Dật vẻ mặt chán nản ngồi ở hành lang dài.

Làm sao vậy?

Tôi xoa mặt hắn, thuận tay lau đi khóe mắt ướŧ áŧ của hắn.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy Hạ Thần Dật khóc.

"Không có việc gì, chỉ... là tim không thoải mái."

Hắn khom lưng ôm tim, bộ dáng rất khó chịu.

Tôi đối với bệnh tim biết rõ cùng phán đoán vượt xa chính hắn, thật hay giả, chỉ liếc mắt một cái tôi liền rõ ràng.

Sau đó tôi thừa dịp Hạ Thần Dật ngủ, lục điện thoại của hắn.

Số điện thoại hiển thị ở nước ngoài.

Đối phương là ai, không cần nói thêm nữa.

Có lẽ là hồi ức làm thần kinh tôi đau nhức, máu trong người một trận dâng trào cuồn cuộn, trước mắt nhất thời mơ hồ.

Hạ Thần Dật bị tôi dọa đến choáng váng, cũng không để ý đến việc mình giả vờ đau tim chưa diễn xong, liền vội vã lại gần: "Dao Dao, em làm sao vậy?"

"Tránh ra, tôi không muốn nhìn thấy anh!"

Tôi nói xong, tiện tay bắt đại cái gì đó liền ném về phía hắn.

Hắm đành bỏ đi một cách xám xịt.

Chuyện hóa trị phải gác lại, hắn không dám nhắc tới nữa.

-

Tiểu Hàn từ cửa thò đầu ra, rụt rè nhìn tôi.

Cô bé là bệnh nhân nhỏ bên cạnh, hóa trị hai lần, cũng không kêu đau, giống như con khỉ nhỏ nhảy lên nhảy xuống, luôn thích chui vào phòng bệnh khác.

Tôi lấy đồ ăn vặt câu cô bé, cô bé đứng ở cửa do dự một hồi, vẫn không thể ngăn cản được cám dỗ.

Chưa đầy nửa ngày, cô bé đã quen biết tôi, tôi kể chuyện cổ tích cho cô bé nghe, cô bé căng thẳng mở to mắt tròn xoe, không dám thở mạnh.

Hạ Thần Dật đẩy cửa đi vào, cắt ngang câu chuyện của tôi.

Tôi không kiên nhẫn liếc hắn một cái.

Hắn không dám hé miệng đặt trái cây xuống, lại yên lặng đi ra ngoài.

Câu chuyện tiếp tục, Tiểu Hàn không ngừng nhìn tôi, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Tôi hỏi cô bé: "Sao vậy?"

Cô bé bĩu môi suy nghĩ nửa ngày, mới nói: "Anh trai đẹp trai kia, rất kỳ quái, lúc chị y tá nói chị ngủ, anh ấy luôn nhìn chị, vừa khóc vừa cười."

Có lẽ hắn nghĩ tôi đang ngủ.

Nhưng hắn không biết chính là, tôi đã rất lâu không ngủ được.

Morphine không còn tác dụng nữa.

Tối hôm qua trước khi hắn đến, tôi là tiêm một liều thuốc an thần mới nằm xuống.

Trong lúc mơ màng, có một đôi mắt khóa chặt trên người tôi, ánh mắt quá trắng trợn, giống như ngọn đèn sợi đốt.

Chỉ chốc lát sau, lại mơ hồ có tiếng nức nở truyền đến, giống như tiếng động vật nhỏ rêи ɾỉ.

Tôi tưởng mình bị ảo giác.

Bây giờ nghĩ lại, người nọ là Hạ Thần Dật.

Lúc Hạ Thần Dật trở lại, mang theo cháo cho tôi.

Tôi làm bộ như không nhìn thấy vết bỏng trên ngón tay hắn, lấy cớ nói không có khẩu vị, chờ hắn đi rồi, đổ toàn bộ cháo vào thùng rác.

Đồ của Hạ Thần Dật, tôi tuyệt không muốn đυ.ng vào.

Hắn tựa hồ nhận ra cái gì, ngày hôm sau giống như bức tượng điêu khắc đứng ở một bên, đốc thúc tôi ăn.

"Hôm nay em cái gì cũng chưa ăn, ăn chút cháo được không?"

Hắn tựa như dỗ trẻ con, đưa thìa tiến đến bên miệng tôi, trong mắt có cầu xin.

Hạ Thần Dật như đã thay đổi thành một người khác.

Trước đây hắn chưa bao giờ nói với tôi câu "được không".

Tôi yên lặng nhìn hắn một cái, giơ tay làm đổ bát trong tay hắn.

Nước canh nóng hổi chảy ra, da hắn bị nóng đến đỏ bừng.

Hắn lại giống như đứa trẻ làm sai chuyện, cuống quít lấy giấy ngồi xổm trên mặt đất, "Không có việc gì, anh thu dọn một chút, lập tức xong ngay, em đừng lo lắng."

Hạ Thần Dật luôn giống như thiên chi kiêu tử, từ khi nào lại ăn nói khép nép như vậy.

Hắn luôn sống tự lập, nhưng gần đây hắn trở nên hốc hác đi trong thấy, cũng không tự chăm sóc thu thập chính mình, râu ria đen nhánh đều mọc ra.

Hắn thu liễm tính tình nóng nảy của mình, cũng bắt đầu ngoan ngoãn nhìn người.

Nhưng tôi chính là không có cách nào cùng hắn hoà nhã nói chuyện, ốm đau vô hạn tiêu hao hàm dưỡng của tôi, vừa mở miệng đã muốn nổi giận, căn bản khống chế không được.

Tôi mơ hồ ý thức được, Hạ Thần Dật bây giờ, càng ngày càng giống tôi trong sáu năm qua.

10.

Khương Vũ Hòa đến, bị Hạ Thần Dật chặn ở ngoài phòng bệnh.

Hai người cãi nhau rất dữ dội, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng Khương Vũ Hòa khóc.

"Cho dù không lo lắng cho em, anh cũng không lo lắng cho dì sao, lần này không được còn tốt, vạn nhất thành công, có phải ngay cả em cũng không quan tâm rồi không..."

Không có tinh lực để ý tới hai người bọn họ, tôi và Tiểu Hàn tụ lại một chỗ chơi ghép hình.

Cô bé lại trải qua một lần hóa trị, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành bánh bao, nhưng cũng không khóc, nhưng lúc tới tìm tôi, tinh thần cô bé không tốt lắm, nhìn rất mệt mỏi.

Tôi lấy ra hình công chúa Elsa yêu thích của cô bé, cô bé mới vui vẻ một chút.

Lực chú ý của cô bé bị tiếng cãi vã ngoài cửa hấp dẫn, vểnh tai nghe nửa ngày, đột nhiên nói: "Anh đẹp trai yêu chị thảm rồi."

Giọng điệu của cô nhóc này làm tôi bị chọc cười: "Em còn là cô nhóc nhỏ, biết cái gì là yêu không?"

Cô bé không phục, chớp chớp đôi mắt to nói: "Đương nhiên, mẹ em yêu em, bà muốn em sống, nguyện ý cho em m.áu, chị y tá nói anh trai đẹp trai kia cũng muốn cho chị m.áu, nhưng m.áu hai người không phù hợp, không thể dùng."

Cô bé nói cho m.áu, hẳn là hiến tủy.

Hạ Thần Dật lén lút ghép tủy sau lưng tôi?

Tôi hơi ngạc nhiên.

Nói xong Tiểu Hàn mất mát, hoàn toàn không có hứng thú chơi đùa.

Có lẽ là bởi vì phẫu thuật ghép tuỷ của cô bé cũng không thuận lợi.

Hình mới ghép được một nửa, chúng tôi đều bị y tá ngăn lại bắt nghỉ ngơi.

Vì thế cô bé ngoắc tay với tôi: "Đã nói rồi, ngày mai chúng ta cùng nhau ghép xong!"

Cô ấy nhảy tung tăng ra ngoài.

Như một con thỏ nhỏ.

Tôi hiếm khi muốn cười, nhưng lúc Hạ Thần Dật đẩy cửa vào, tâm tình trong nháy mắt chuyển sang mây đen.

Hắn tựa hồ không dám nhìn tôi, chỉ dùng dư quang nhìn tôi, thử hỏi: "Hôm nay thời tiết không tệ, em có muốn ra ngoài phơi nắng không?"

Vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng ánh nắng ngoài cửa sổ quá đẹp.

Tôi gật đầu.

Đúng là thời tiết đẹp hiếm có vào mùa đông, gió không khô, ánh mặt trời vừa vặn.

Trên bãi cỏ có không ít người, Hạ Thần Dật đẩy tôi ngồi trên xe lăn, song song đứng ở trên bậc thang, có chút thỏa mãn với khoảng thời gian yên tĩnh này.

Hồi lâu, tôi nói: "Hạ Thần Dật, tôi không muốn ch.ết ở trong bệnh viện, đưa tôi lên thảo nguyên được không?"

Hắn biết, thảo nguyên lớn Hô Luân Bối Nhĩ, tôi đã nói qua rất nhiều lần, địa điểm du lịch đều thuộc làu làu.

Hôm nay tôi gầy đến chỉ còn da bọc xương, thời gian không còn nhiều, tôi muốn thừa dịp còn thở, đi nơi tôi muốn đi.

Hạ Thần Dật tựa hồ đang nhẫn nại cái gì, hàm dưới căng thẳng thật chặt: "Chờ khỏi bệnh, tôi cùng đi với em, chúng ta trước làm hóa trị, được không?"

Tôi thất vọng rũ mắt xuống.

Thời tiết tốt, nhưng lại ầm ĩ đến tan rã trong không vui.

-

Ngày hôm sau, tôi đang mê man, cách vách truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế của mẹ Tiểu Hàn.

Trong lòng dâng lên dự cảm không tốt, tôi vịn vách tường đi sang sát vách, mồ hôi nhễ nhại.

Trong phòng bệnh, mẹ Tiểu Hàn tóc tai bù xù, tê liệt trên mặt đất, hét lớn: "Bảo bối, con không thể bỏ mẹ..."

Chỉ là nhìn thoáng qua, m.áu toàn thân tôi đều như đông lại.

Tiểu Hàn trên giường mặt tái xanh, mắt nhắm chặt, giống như một cô gái nhỏ làm bằng giấy, đầu mềm mại rủ xuống.

Cô bé vẫn còn nhỏ.

"Dao Dao, đừng nhìn."

Một bàn tay từ sau lưng bịt kín hai mắt của tôi, dẫn tôi đi ra khỏi phòng.

Trong đầu trống rỗng, tôi giống như một con rối giật dây, được Hạ Thần Dật đưa về phòng bệnh.

Hình ghép kia còn rải rác trên bàn, chỗ trống một nửa.

Vĩnh viễn cũng không hoàn thành được.

Hạ Thần Dật từ sau lưng ôm lấy tôi.

Tôi đột nhiên nở nụ cười, quay đầu nhìn hắn: "Không sao, qua vài ngày tôi cùng Tiểu Hàn sẽ gặp lại, đến lúc đó lại hoàn thành hình ghép cũng không muộn."

"Nói bậy."

Hạ Thần Dật vội vàng hô một tiếng, nước mắt của hắn rơi trên cổ tôi.

Kỳ quái, tôi còn không khóc, hắn khóc cái gì.

"Chúng ta cùng đi thảo nguyên, ngày mai sẽ đi." Hạ Thần Dật đột nhiên nói.

Bên tai vẫn vang vọng tiếng khóc của mẹ Tiểu Hàn, tôi nghe thấy mình nói: "Được."