Chương 4

Đúng lúc đó, bên ngoài có người đạp cửa.

"Trần Tinh Đại! Trần Tinh Đại!"

Là giọng của Thẩm Yến Thời.

Bây giờ, bọn họ bắt đầu hoảng sợ.

Nhìn thấy cánh cửa bị Thẩm Yến Thời đá tung ra, những cảm xúc mà tôi đè nén, những bất bình mà tôi phải chịu đựng suốt mấy ngày qua, và cả nỗi đau trên cơ thể ngay lúc này khiến mắt tôi nhòe đi. Nước mắt tôi cứ thế chảy không ngừng.

13.

Thẩm Yến Thời lo lắng chạy đến ôm lấy tôi.

"Trần Tinh Đại, đừng sợ, mình tới rồi."

Tôi nắm chặt lấy cánh tay cậu khóc thật to.

Rồi tôi chỉ vào người vừa chụp ảnh tôi ban nãy: "Trong điện thoại cậu ta có video của mình."

Thẩm Yến Thời quay đầu nhìn cô gái kia rồi hét lên: "Mang đến đây."

Cô gái kia co rúm lại vì sợ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa ra.

Lúc này Lý Niệm muốn âm thầm lẻn đi, lại nghe tiếng Thẩm Yến Thời lạnh lùng nói: “Cậu dám chạy thử xem."

Lý Niệm đứng chôn chân tại chỗ.

Bấy giờ, Trần Mục Niên cũng chạy tới.

"Tinh Đại, em thế nào rồi?

Thẩm Yến Thời bế tôi lên, đi đến bên cạnh Trần Mục Niên.

"Anh đưa cô ấy đi bệnh viện kiểm tra, còn lại để em lo."

Trần Mục Niên bế tôi xuống lầu, ấm áp hỏi: "Tinh Đại, em có ổn không? Có đau không?"

Tôi vùi vào ngực anh, nghẹn ngào nói: “Đau.“

"Nhịn một chút, anh lập tức đưa em đi bệnh viện."

"Vâng……"

Sau khi đến bệnh viện, bố mẹ tôi vội vã chạy đến.

Giáo viên chủ nhiệm cũng đến hỏi thăm tình hình.

May sao tôi chỉ bị thương ngoài da, cũng không có gì quá nghiêm trọng.

Bố mẹ tôi đau lòng đến mức bật khóc, hai người liên tục hỏi giáo viên chủ nhiệm dạy dỗ học sinh kiểu gì mà để xảy ra chuyện bạo lực học đường như thế.

Trần Mục Niên đang gọi cho ai đó, nói nhất định sẽ kiểm tra vết thương cho tôi cẩn thận.

Bác sĩ chẩn đoán tôi bị thương và chấn động não nhẹ.

Sau đó, Trần Mục Niên và giáo viên chủ nhiệm đã mang tờ chẩn đoán bệnh tình của bác sĩ đến trường để giải quyết chuyện này, còn bố mẹ thì đưa tôi về nhà.

Về đến nhà, hai người không ngừng an ủi và hỏi thăm tôi.

Khi trở lại phòng một mình và nhìn thấy chính mình trong gương với đôi má sưng đỏ, tôi nhất thời không kìm được nước mắt.

Chưa được mấy phút, điện thoại di động của tôi đổ chuông.

Là số máy lạ.

Tôi không nhấc máy.

Một lúc sau, số máy kia lại gọi lần nữa.

Lần này tôi ngập ngừng vài giây, cuối cùng cắn môi nhấn nút nhận.

Giọng nói của Thẩm Yến Thời từ đầu bên kia phát ra: "Trần Tinh Đại, cậu đã về nhà chưa?"

Tôi cố kìm nén cảm xúc đang trào dâng, khẽ “ừm” một tiếng.

Cậu im lặng vài giây rồi nói tiếp: "Trần Tinh Đại, khóc thì sẽ xấu đi đấy."

Tôi sụt sịt, nhỏ giọng đáp: “Giờ đã xấu lắm rồi”.

Còn có thể xấu thêm cỡ nào nữa cơ chứ?

"Không xấu chút nào, cậu đẹp lắm."

Cậu nói xong, dừng một chút, lại bổ sung: " Cứ tin vào ánh mắt của mình."

Tôi học Văn không giỏi, nhưng tôi hiểu ý cậu là gì.

14.

Chúng tôi đột nhiên rơi vào im lặng.

Tôi bất giác cuộn chặt bàn tay lại, một hồi sau mới nói: "Trường học không cho phép yêu sớm."

"Mình không muốn viết bản tự kiểm điểm nữa đâu."

Câu này tôi nói rất nhỏ, song cậu vẫn nghe thấy.

Cậu khẽ cười, trầm giọng nói: "Vậy mình viết hộ cậu là được chứ gì?"

Nhớ lại hồi trước cậu viết bản kiểm điểm giúp mình, tim tôi bắt đầu đập loạn, tai cũng ửng đỏ.

Tôi đáp lại: "Không cần đâu nhé. Thứ cậu viết rõ ràng không phải bản tự kiểm điểm."

"Vậy thì là gì?"

"Thư tình."

"Vậy cậu không viết thư trả lời mình à?"

"Cái đó cậu đâu có viết để gửi mình."

Cậu ngây ra một hồi, sau đó nói: "Được, vậy lần sau mình viết gửi cậu, cậu phải viết lại trả lời mình nhé."

"Ừm." Tôi đáp

Nói xong, hai đứa lại rơi vào trầm mặc.

Một lúc lâu sau, cậu mới lên tiếng: "Không còn sớm nữa, cậu nên đi ngủ rồi."

Tôi mím môi, nhẹ giọng "ừm" một tiếng.

Không biết tại sao, tự nhiên tôi không nỡ cúp điện thoại.

Thời gian như lắng đọng. Nửa phút sau, cậu bảo: "Vậy mình… cúp trước nhé?"

"Được~"

Ngay khi tôi chuẩn bị cúp máy, cậu bỗng gọi tên tôi: "Trần Tinh Đại."

Tôi: "Ừm?"

"Không được phép khóc đâu đấy."

Trái tim tôi như bị thứ gì đập trúng.

Tôi hít một hơi thật sâu và trả lời cậu: "Được~"

Ngày hôm sau tôi mới biết, chính Ninh Manh là người nhìn thấy tôi bị mấy người kia kéo đi, cô ấy lo lắng tôi xảy ra chuyện nên vội vàng tìm người đến giúp tôi, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Yến Thời đang ở dưới lầu.

Buổi tối, tôi gửi lời cảm ơn đến Ninh Manh.

Lý Niệm cũng gửi lời mời kết bạn đến tôi nhưng tôi từ chối.

Một lúc sau, Wechat cũng thông báo có một lời mời kết bạn.

Tôi vốn tưởng lại là cậu ta nên không ngó ngàng.

Khoảng nửa tiếng sau, Wechat lại thông báo có một lời mời kết bạn.

Tôi mở ra xem, hóa ra là Thẩm Yến Thời.

Lần đầu tiên, cậu ấy gửi đến tôi lời nhắn: “Thẩm Yến Thời.”

Thấy tôi không chấp nhận, cậu liền đổi thành: "Đồng ý kết bạn thì tôi cho cậu xem cơ bụng."

Chắc chẳng có ai từ chối ngắm cơ bụng đâu nhỉ?

Cho nên, tôi đồng ý rồi.

Chưa đầy một phút, cậu đã gửi một tin nhắn.

Thẩm Yến Thời: "..."

Sau đó, cậu gửi cho tôi một tin nhắn thoại. Vừa mở ra, tôi nghe thấy giọng nói ba phần bất lực bảy phần như ba của cậu:

"Cậu đúng là tức cười thật, gửi lời mời nửa ngày không đồng ý, vừa mới bảo cho cậu xem cơ bụng một cái cậu liền đồng ý ngay. Trần Tinh Đại, cậu đỉnh thật."

Tôi:……

Chẳng qua là vừa rồi tôi nghĩ cậu ấy là Lý Niệm thôi mà.

Nhưng mà nếu như cậu có cơ bụng thì tội gì tôi không xem.

Tôi đã từng rất giỏi trong việc đá đưa lúc còn hẹn hò qua mạng, bây giờ cũng không ngoại lệ.

Tôi: "Cơ bụng đâu?"

Thẩm Yến Thời gửi một tin nhắn thoại khác: "Trần Tinh Đại, cậu không sợ đau mắt à?"

Thôi đi~

Trước đây cũng đâu phải tôi ít nhìn thấy đâu.

15.

Tôi giục cậu: "Nào, nhanh lên, sắp đến giờ đi ngủ rồi."

Thẩm Yến Thời: "Sao cậu gấp thế!"

Phí lời, xem cơ bụng đó, có thể không gấp ư?

Thẩm Yến Thời: "Chờ một chút, mình còn chưa chụp nữa."

Tôi: "Gửi thêm hai tấm nữa đi."

Thẩm Yến Thời: "Biết rồi, tổ tông ạ."

Thẩm Yến Thời ba phần bất lực, bảy phần nuông chiều trả lời tôi.

Tôi không kìm được mà cười ngốc.

Tôi vội leo lên giường, chờ cậu gửi ảnh.

Trong lúc chờ đợi, tôi đã bắt đầu kích động rồi.

Đến khi bức ảnh được gửi đến, tôi chỉ nhìn lướt qua thôi liền đặt điện thoại xuống, nắm chặt tay, nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng gào thét.

Cứu với!

Tôi quá phấn khích rồi.

Trong ảnh, cậu chỉ mặc độc một chiếc quần thể thao màu xám. Dưới ánh đèn, làn da trắng của cậu ướt đẫm mồ hôi, chắc là cậu vừa mới tập thể dục xong. Tóc mái trên trán cậu cũng ướt ướt.

Thật sự quá tuyệt vời!

Đẹp trai thế này thì ai mà không mê?

Tôi kéo chăn trùm kín người.

Trong chăn tối và nóng, tôi thở không ra hơi, hai má nóng bừng.

Tim tôi đập nhanh như thể muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Điện thoại lại rung lên, là tin nhắn của cậu.

"Cậu hài lòng không?"

Khóe miệng tôi không kiềm được mà cong lên, song sự ngại ngùng khiến tôi gửi lại ba chữ.

"Cũng tạm được."

Thẩm Yến Thời: "Khẩu thị tâm phi."

Tôi thật sự không ngăn được trái tim nhỏ bé đang đập liên hồi của mình, vội vàng nhắn lại một câu “Đi ngủ đây”, rồi tắt điện thoại, tắt cả đèn.

Trong căn phòng tối, tôi trùm kín chăn.

Tôi cảm thấy trong l*иg ngực có con nai nhỏ đang chạy loạn. Tôi một tay giữ trước ngực, một tay giữ lấy khóe môi đang không kìm được mà cười sắp nứt ra đến nơi.

Đột nhiên trong tâm trí tôi vang lên một câu nói.

“Mày xong đời rồi, mày va vào con đí tình yêu rồi.”

16.

Đến thứ tư, giáo viên chủ nhiệm dành thời gian đến tận nhà thông báo kết quả xử lý của trường học, nhân tiện xem tình hình tôi thế nào.

Theo kết quả xử lý của nhà trường, những người liên quan đến vụ bạo lực sẽ bị đuổi học.

Đồng thời cho phép tôi ở nhà nghỉ ngơi một tuần, tuần sau mới phải đi học trở lại.

Chủ nhật Trần Mục Niên về nhà, anh ấy dẫn theo Thẩm Yến Thời.

Lúc này tôi mới biết hai người họ đã quen nhau từ trước.

Khi biết người bán tài khoản hẹn hò cho tôi chính là Trần Mục Niên, trái tim tôi còn lạnh hơn cả băng ở Bắc Cực.

Người mang biệt danh lão Lục vậy mà còn xoay khuỷu tay ra bên ngoài*, lừa gạt chính em gái ruột của mình cơ đấy.

*Xoay khuỷu tay ra bên ngoài (胳膊肘朝外拐): Chỉ người nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không nghĩ đến quyền lợi của người nhà.

Quan trọng là tôi còn nói với Thẩm Yến Thời rằng Trần Mục Niên là “đối tượng hẹn hò qua mạng khác” của tôi.

Mấy ngày nay, hai người bọn họ đều diễn kịch trước mặt tôi.

Hóa ra chú hề là chính tôi!

Tôi không sống nổi nữa, tôi quá mất mặt rồi.

Tôi tức giận chỉ vào hai người bọn họ: “Hai người là đồ dối trá, vừa lừa tiền lại còn lừa cả tình của em!”

Trần Mục Niên nhìn tôi bằng vẻ mặt bất đắc dĩ: "Được, được, không phải chỉ là 2000 tệ thôi sao, anh trả cho em là được chứ gì?"

Nói xong, anh ấy lấy điện thoại ra: "Chuyển cho em 4000 rồi đó, được rồi chứ?"

Lời vừa dứt, thông báo của Alipay vang lên: "+4.000 tệ vào tài khoản!"

Tôi giả bộ kiêu ngạo, hơi hất cằm: “Chút tiền này mà cũng chuyển cho em?”

Trần Mục Niên thở dài, "Tổ tông à, vậy em bảo như nào mới được?"

Tôi đưa tay ra hiệu: “Thêm 4000 nữa!”

Trần Mục Niên gật gật đầu: "Được, được."

Ngay sau đó, thông báo của Alipay vang lên.

Tôi cố hết sức kìm khóe môi không cong lên, kiêu ngạo nói: "Thế còn tạm được."

Trần Mục Niên khoát khoát tay: "Được rồi, anh ra ngoài đây, hai đứa chơi với nhau nhé."

Trước khi đi, anh ấy còn chỉ vào Thẩm Yến Thời nói: "Tôi cảnh cáo cậu, con bé vẫn còn nhỏ, không được bắt nạt nó!"

Thẩm Yến Thời bất đắc dĩ gật đầu: "Em hiểu rồi, anh vợ."

? Trần Mục Niên cứ thế bán tôi đi như vậy à?

Thẩm Yến Thời nói: “Đi, chúng ta cũng đi ra ngoài chơi.”

Tôi nghiêng đầu hỏi: “Đi đâu vậy?”

"Đưa cậu đi hóng gió."

Tôi đi theo cậu xuống, nhìn thấy cậu có một chiếc mô tô rất ngầu.

Lần đầu tiên ngồi mô tô, tôi đã trải nghiệm cái cảm giác gọi là “người bay phía trước, hồn đuổi phía sau”.

Cậu đi rất nhanh, bên tai tôi chỉ toàn tiếng gió ù ù nhức óc.

Ngay cả khi đã đội mũ bảo hiểm, tôi vẫn không cảm thấy an toàn chút nào.

Tôi ôm chặt eo anh ấy, hét lên: "Thẩm Yến Thời, cậu chậm chút!"

Thẩm Yến Thời hình như không nghe rõ nên tôi lại hét lớn nhắc lại, song lại nghe thấy cậu nói: "Cái gì? Nhanh chút?"

Sau đó cậu thật sự tăng tốc độ.

Tôi phát điên mất thôi.

Tiếng gió vù vù bên tai, tôi sợ đến mức dán chặt vào lưng Thẩm Yến Thời.

Chợt nghĩ đến phản ứng của cậu lần đầu tiên nghe tôi gọi “bảo bối”, tôi ngập ngừng hét lên: "Bảo bối, cậu chậm chút."

Sau khi hét lên một tiếng, thân thể Thẩm Yến Thời rõ ràng đã cứng đờ, tốc độ bắt đầu giảm đi

Được rồi, tôi dám khẳng định vừa rồi cậu cố ý trêu tôi.

Một lúc lâu sau, khi tốc độ xe đã ổn định, tôi vỗ vào lưng cậu hỏi:

"Thẩm Yến Thời, cậu cố ý trêu mình phải không?"

17.

Giọng cậu xen lẫn tiếng gió truyền đến bên tai tôi: "Mình không có. Cậu đừng đổ oan cho mình."

"Vừa rồi mình hét to như thế cậu không nghe thấy sao?"

"Nghe thấy rồi, nhưng mình cảm thấy cậu cố ý trêu mình, lúc thì kêu đi nhanh, lúc thì bảo đi chậm.”

Tôi:……

Thôi vậy, tôi còn định tính toán gì với cậu cơ chứ.

Đến bờ sông, Thẩm Yến Thời dựa người vào lan can, chỉnh lại mái tóc màu xám khói.

Cậu cong môi, bày ra dáng vẻ lười biếng, trêu chọc tôi: "Vừa nãy cậu hét to nhỉ."

Tôi lập tức đỏ mặt.

Tôi biết ý cậu là câu “bảo bối”.

Cậu khịt mũi: "Xấu hổ à?"

Tôi trừng mắt nhìn cậu, mới phát hiện tai cậu đã đỏ lên tự lúc nào, bây giờ vẫn còn hơi hồng hồng.

"Còn cậu thì sao? Cũng biết xấu hổ à?"

Cậu nhướng mi, hỏi vặn lại tôi: “Bạn gái gọi mình, có gì mình phải xấu hổ?”

Trong phút chốc, trái tim tôi mất khống chế, bắt đầu đập điên cuồng.

Tôi vô thức dùng móng tay bấm lên lan can gỗ, nhìn thẳng vào vành tai còn ửng hồng của cậu.

Một lúc sau, tôi nghiêm túc nói: "Tai cậu đỏ rồi."

Thẩm Yến Thời: "..."

Hai người rơi vào trầm mặc, lặng lẽ hóng làn gió thôi từ mặt sông, ngắm khung cảnh bên sông.