CHƯƠNG 18

Nhìn gương mặt đầy sự rối rắm của cô, Giang Vĩ bỗng nhiên nở nụ cười, cúi người lại gần, hôn lên môi cô, cánh môi mềm ấm dán lên, mang theo hơi thở mát lạnh làm nóng người.

Anh nhẹ nhàng hôn một chút, giống như hôn búp bê Tây Dương đáng yêu, cũng như đang cố ý đùa dai.

Dư Nhu Y hoảng sợ, vội vàng lui về sau: “Cậu…cậu, buông ra”

Giang Vĩ lại ấn gáy cô, tới gần bên tai cô nhẹ giọng nói: “Cậu thật đáng yêu mà…”

Tay Dư Như Y run run, trên cánh môi còn lưu lại hơi thở ớt át của anh, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.

Giang Vĩ nhẹ giọng dỗ dành:” Cậu thích tôi có đúng không?.”

Cả người Dư Nhu Y hơi run rẩy nhẹ, nói không ra lời.

“Từ lần đầu tiên cậu nhìn thấy tôi, mắt đã nhìn tôi mãi, thật sự chỉ coi tôi là bạn thôi sao?” Tầm mắt Giang Vĩ dừng lên mặt cô, dùng ngón tay xoa môi cô.

“Tôi không có…” Dư Nhu Y theo bản năng phản bác lại lời nói của anh.

“Không phải cậu đã hôn môi cùng tôi rồi sao, miệng dán miệng.” Giang Vĩ rất dịu dàng nói, anh dựa lại gần, lúc nói chuyện hơi thở mát lạnh giữa răng môi nhẹ nhàng phun ở trên mặt cô, có chút ngứa.

Cả người Dư Nhu Y cứng đờ, nhìn anh, mặt mày anh sạch sẽ, lời nói lại như vậy…như vậy… giả vờ, tất cả mọi thứ đều là giả vờ.

Cô cuống quít đẩy anh ra để chạy trốn, lời nói như vậy thế lại phát ra từ trong miệng anh nói ra, ác liệt đến đáng sợ.

Cô không thể tin được.

Giang Vĩ nhịn không được cười lên, vẫn là dáng vẻ không để ý như cũ: “Nghe không hiểu sao, cậu cho rằng tuổi này thực sự có nam sinh đơn thuần à?.

Cô căn bản không thể nghe tiếp được nữa, đến hoảng loạn mà dùng sức đẩy anh ra, chạy thật nhanh ra khỏi khu rừng, không dám quay đầu lại nhìn anh.

Nếu không phải vừa rồi chính tai nghe thấy anh nói, căn bản không biết tận trong xương cốt anh lại ác liệt như vậy.

Dư Nhu Y chạy ra khỏi khu rừng, quay lại lớp học. Tay chân vô lực ngồi vào bàn, lần đầu cảm thấy mê mang như vậy, độ ấm trong lòng từ từ giảm xuống, giống như bị một chậu nước lạnh dội lên.

Hi Nhiễm thấy vành mắt đỏ hoe của cô bèn hỏi: “Dư Nhu Y, cậu sao thế, mặt mài trắng bệch thế kia. Cậu không khoẻ à, tớ đưa cậu xuống phòng y tế nhé.”

Dư Nhu Y hít một hơi thật sâu, cố gắng quên đi mọi thứ vừa rồi. Tự trấn an bản thân rằng không sao cả: “Tớ không sao, hôm nay cậu về nhà cùng tớ nhé.”