Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sao Tinh Nguy Hiểm

CHƯƠNG 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi tan học, cổng trường rất náo nhiệt, trên đường lui tới chủ yếu là học sinh.

Giang Vĩ chọn cửa hàng khá xa, Dư Nhu Y chậm rì đi theo phía sau anh thoáng kéo khoảng cách giữa cô và anh khá dài. Đa số tầm mắt của các bạn nữ đều đặt lên người Giang Vĩ, căn bản sẽ không chú ý tới bọn họ đi cùng nhau.

Giang Vĩ bỗng quay đầu nhìn lại, nhìn Dư Nhu Y dùng tốc độ chậm rì đang đi phía sau, nhịn không được mà cười lên, cũng không có ý miễn cưỡng cô, xoay người đi vào trước.

Giang Vĩ đi đến quầy, sau khi xác định đã đặt phòng ăn, Dư Nhu Y không muốn đơn phương ở một mình cùng anh, cô nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta ăn ở đây sao?”

Giang Vĩ cười nói: “Chúng ta đây là đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ mà, cậu không thích sao?”

Dư Nhu Y vội vàng đi đến bên anh, sợ anh ăn nói lung tung.

Người trong cửa hàng này không nhiều lắm, giá cả hẵn sẽ rất cao, phòng ăn càng thêm yên tĩnh. Hiện tại cô thật sự không biết phải nói gì, đối mặt ngồi cùng anh thật sự khiến cô cảm giác bị ép bức.

Giang Vĩ mở thực đơn ra đưa tới: “Cậu chọn đi.”

Dư Nhu Y lắc đầu: “Tớ không cần, cậu cứ gọi đi.”

Giang Vĩ cũng không miễn cưỡng, tùy tiện khép thực đơn lại đặt ở một bên, sau đó dựa vào ghế, cứ như vậy mà nhìn cô.

Dư Nhu Y đã suy nghĩ rất nhiều trường hợp sẽ phát sinh, nhưng duy nhất không suy nghĩ được sẽ có trường hợp như vậy xảy ra.

Tầm mắt anh như có điện, làm cô càng thêm không được tự nhiên, yên tĩnh quá mức, có vẻ càng mờ ám.

Cô cứng người trong chốc lát, vẫn là mở miệng nói chuyện: “Cậu đừng nhìn tớ như vậy.”

Giang Vĩ hơi mĩm cười, thân hình hơi nhiên về trước, chống tay lên mặt dựa vào tường: “Tôi còn tưởng rằng bữa cơm này cậu sẽ không định nói chuyện cùng tôi nữa.”

Đúng lúc này, đồ ăn được bưng lên. Nhìn đồ ăn trước mắt, cô thật sự ăn không vào, cô cụp mắt: “Xin lỗi nhưng tôi không thể yêu đương cùng cậu.”

Không khí im lặng, cô ngẩng đầu nhìn lên, Giang Vĩ đang nhìn cô không nói gì, trong lòng cô hơi căng thẳng, theo bản năng thấy sợ hãi.

Giang Vĩ nhìn cô một lát, thấp giọng hỏi: “Không thể sao?”

Trạng thái trầm mặc trong giây lát, Giang Vĩ lại nở một nụ cười nhẹ nhàng như thể người khi nảy không phải là anh vậy.

Tầm mắt của Giang Vĩ dừng ở trên mặt cô, chú ý tới lông mi hơi rung động của cô, cô gái nhỏ trắng như tuyết, hiển nhiên đang rất khẩn trương.
« Chương TrướcChương Tiếp »