CHƯƠNG 4

Dư Nhu Y đã đến từ rất sớm, cô cùng đạo diễn Mục và trợ lí của ông thảo luận về cốt truyện và quá trình chuyển đổi cảm xúc của các nhân vật, bất tri bất giác đồng hồ đã quay một vòng.

Cho đến khi có tiếng nói chuyện vang lên, mọi người đồng thời nhìn về phía hành lang bên ngoài. Dư Nhu Y thoáng sững sờ, bóng dáng đó…đôi mắt cô hiện lên một tia hoảng loạn.

Mắt thấy đã đến giờ, trợ lí lên tiếng nhấc nhở. “Đã đến giờ rồi ạ.”

Dư Nhu Y thoát khỏi dòng suy nghĩ, lắc nhẹ đầu nhắc nhở bản thân mọi chuyện đã kết thúc từ rất lâu rồi.

*

Cửa kính bị đẩy ra, tầm mắt của mọi người trong phòng chờ đều tập trung ở trước mắt.

Thời Hiên lắp ba lắp bắp trước sự xuất hiện của cô gái “Mỹ nữ.”

Yên Giao dùng đang vẻ ghét bỏ nhìn về phía cậu bạn “Mau mau thu hồi dáng vẻ hoa si của cậu lại ngay.”

Trong đầu Dư Nhu Y chợt ầm vang một tiếng, đầu ngón tay khẽ run lên. Lúc này đây, Dư Nhu Y theo bản năng muốn chạy trốn.

“Dư…Dư…” Thiệu Huy ở bên cạnh anh giơ ngón tay thon dài rồi chỉ vào Dư Nhu Y, nữa ngày cũng không thốt được cái tên ở phía sau.

Giang Vĩ cũng sửng sốt nhưng so với Thiệu Huy đang trố mắt thì anh chỉ nhíu mày, đôi mắt hẹp dài như là đang suy nghĩ điều gì…

“Bắt đầu thôi.” Giọng nói của đạo diễn Mục khiến Dư Nhu Y bình tĩnh, nhẹ gật đầu .

“Cháu cảm thấy sao?” Dù ông đã có quyết định của mình nhưng vẫn muốn nghe ý kiến của cô.

“Hữu Kỳ, cháu cảm thấy cô ấy rất thích hợp.” Dư Nhu Y lần đầu thấy cô đã cảm thấy cô thích hợp diễn nhân vật dưới ngồi bút của mình.

“Cảm ơn mọi người, đoàn đội chúng tôi sẽ cùng nhau thảo luận và sẽ đưa ra quyết định sớm nhất có thể.” Buổi casting kết thúc, Dư Nhu Y liền quay đầu bỏ đi.

*

Thiệu Huy cuối cùng cũng đã nhớ được tên của cô, bày ra dáng vẻ bạn cũ gặp lại “Dư Nhu Y, đã lâu không gặp, cậu vẫn khoẻ chứ?”

Dư Nhu Y lịch sự đáp “Đúng là đã lâu không gặp.”

Yên Giao và Thời Hiên cùng nhau lên tiếng “Hai người quen biết nhau sao?”

Dư Nhu Y vội vàng phủi sạch mối quan hệ, cô chính là không muốn liên quan gì đến những người này “Chỉ là bạn học cấp ba mà thôi.”

Một tiếng nói trầm thấp từ phía cầu thang truyền đến, âm u, tựa như vớt lên từ địa ngục. “Bạn học a.”

Không nghe được câu trả lời của cô, ánh mắt Giang Vĩ nhanh chóng hiện lên một tia lạnh lẽo, bạo ngược.

Thiệu Huy cảm thán trong lòng “Mẹ kiếp, thằng bệnh hoạn này, đúng là không thể trêu vào mà!…”

______

Giang Vĩ: Chương tiếp theo, mới thấy được bệnh hoạn của anh.