Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sao Trời Tựa Anh

Chương 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Xin lỗi.” Lục Tinh Diễn thu lại đôi chân dài một chút.

“Không sao đâu.” Sầm Ninh cảm thấy khuôn mặt cô lại bắt đầu nóng lên.

“Hôm nay cậu đọc sách gì?” Lục Tinh Diễn không đợi Sầm Ninh trả lời đã thuận tay cầm quyển sách 《 Vũ trụ trong vỏ hạt dẻ 》trên bàn cô lên.

“Tại sao lại là quyển này vậy?”

Sầm Ninh thấy Lục Tinh Diễn một tay cầm quyển sách, nhìn lướt qua trang bìa trước, rồi sau đó lại mở lại nơi trước đó đã mở sẵn chứ không lật thêm. Ánh mắt anh dừng lại trên trang cô vừa mới xem.

Trên trang đó có một câu Sầm Ninh rất thích.

Đi trong hy vọng tốt hơn là đến đích.

Mà câu này bây giờ bị Lục Tinh Diễn đọc ra thành tiếng.

“Đi trong hy vọng tốt hơn là đến đích.”

“Đây là câu nói tớ rất thích trong quyển sách này.”

Giọng điệu của Sầm Ninh không có quá nhiều cảm xúc, chỉ bày tỏ rằng đây là yêu thích cá nhân của cô.

“Câu nói này rất hay, nhưng mà nếu là tớ, tớ vẫn muốn biết cuối hành trình của mình sẽ như thế nào, tớ khá tò mò về nơi mà tớ sẽ dừng chân lại.”

Sau khi nghe những lời của anh, Sầm Ninh sững sờ một lúc, nhưng nghĩ kĩ lại thì cô đã hiểu rõ, Lục Tinh Diễn luôn hiếu kỳ và thích mạo hiểm.

“Vậy chúc cậu có được đích đến như ý nguyện.”

Thật ra, tôi mong cuộc hành trình của cậu có thể bình yên, suôn sẻ, tất cả đều tốt đẹp hơn. Cậu cũng là niềm hi vọng duy nhất trong hành trình thầm yêu của tôi, cho dù không có kết quả, cho dù vĩnh viễn không tới được trạm cuối cùng, hành trình này vẫn sẽ luôn tràn ngập hi vọng, đơn giản là vì có cậu.



“Ha ha ha ha ha.”

Sầm Ninh nghe thấy tiếng cười sảng khoái của thiếu niên, cười đến mức cả người lẫn bả vai đều rung rung.

Cô nghe thấy thiếu niên nói: “Sầm Ninh, lần nào cậu nói cũng có thể chạm vào điểm cười của tớ đấy.”

Sầm Ninh nhất thời không hiểu được ý nghĩa trong lời nói đó, ngây ngốc nhìn anh.

Lục Tinh Diễn không nhìn cô, cũng không giải thích, chỉ cầm quyển sách đặt lại lên bàn cô.

“Các bạn học thân mến, hôm nay là buổi sinh hoạt câu lạc bộ chính thức đầu tiên của Câu lạc bộ biện luận, hoan nghênh mọi người tham gia. Hy vọng sau này mọi người có thể cùng nhau cố gắng, góp một phần công sức vào Câu lạc bộ biện luận của trường…”

Giọng nói của chủ nhiệm Câu lạc bộ biện luận - Vương Huyên cắt ngang dòng suy nghĩ của Sầm Ninh, cô không nhìn nữa, nhanh chóng cất sách trên bàn vào túi vải bạt, rồi lại lấy ra một quyển notebook từ trong túi, chuẩn bị ghi lại một số vấn đề quan trọng như các hoạt động của câu lạc bộ và các hoạt động trong tương lai. Cô không có thói quen dùng ghi nhớ của điện thoại hay máy tính, bởi vậy nên phần lớn thời gian cô đều sử dụng sổ tay để ghi chép.

“Cậu không cần ghi chép lại sao?”

Sầm Ninh quay đầu liếc nhìn người bên cạnh, liền thấy thiếu niên kia vẫn lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ ăn không ngồi rồi, bận tối mắt mà vẫn thong dong, cứ như sự thăng trầm vinh quang hay nhục nhã của câu lạc bộ biện luận đều không liên quan gì đến anh.

“Chẳng phải ghi nhớ trong đầu tốt hơn ghi chép vào sách vở hay điện thoại, máy tính sao?”

Sầm Ninh lập tức biết mình đã nhiều lời, Lục Tinh Diễn có trí nhớ vô cùng siêu việt, cô từng nghe thấy điều này hồi cấp ba. Dù sao anh cũng là người giành được giải huy chương đồng của gameshow 《 ký ức thịt nguội 》 trong năm mùa liên tiếp, có lẽ đối với anh, chút kiến thức linh tinh này không cần thiết phải lãng phí bất cứ tế bào não nào.

Hoạt động đầu tiên của Câu lạc bộ Biện luận kéo dài hai tiếng thì kết thúc. Hoạt động lần này chỉ đơn giản là để thành viên câu lạc bộ làm quen với nhau, cùng với giới thiệu lịch sử của Câu lạc bộ Biện luận từ khi bắt đầu thành lập đến nay, và cuối cùng là để tất cả thành viên tự do thảo luận, trình bày ý kiến, đưa ra hoạt động câu lạc bộ mà mình cảm thấy hứng thú nhất, sau đó nếu có ý kiến hay đề xuất gì thì có thể nhắn lên WeChat của Câu lạc bộ.

Nhóm sinh viên lần lượt đi ra khỏi phòng học, Sầm Ninh thu dọn đồ đạc xong, theo bản năng quay đầu nhìn người bên cạnh.

Lục Tinh Diễn lại nhắm hai mắt tựa lưng vào ghế ngồi, cũng không biết là ngủ rồi vẫn là ở nghỉ ngơi, từ Sầm Ninh góc độ này có thể rõ ràng thấy hắn thon dài trắng nõn trên cổ hơi hơi nổi lên hầu kết,
« Chương TrướcChương Tiếp »