Chương 38

Sầm Nịnh nhìn thấy một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi ngồi ở ghế lái.

“Cô gái nhỏ, mau lên xe đi, cậu chủ nói cháu là bạn học của cậu ấy, bảo chú đưa cháu đi một đoạn, trời mưa to thế này, không dễ bắt xe đâu.”

“Vậy thì làm phiền chú ạ.”

Tài xế rất nhiệt tình giúp cô bỏ hành lý vào cốp xe, lại giúp cô mở cửa sau của xe.

“Cảm ơn ạ.”

Sầm Nịnh lên xe mới nhìn thấy thiếu niên ngồi ở ghế phụ.

“Cậu đi đâu?”

Anh đang cúi đầu lướt điện thoại, không ngẩng đầu lên mà hỏi cô một câu.

Sầm Nịnh nói một địa chỉ.

Dọc đường đi, cô chỉ có thể len lén liếc qua gương chiếu hậu nhìn người ngồi ở ghế phụ trước mặt, vừa hay có thể nhìn thấy đôi mắt đào hoa xinh đẹp, có lúc đang nhìn điện thoại, cũng có lúc ngẩn người nhìn cửa sổ. Trong lúc nhìn lén còn bị anh bắt gặp một lần, sau khi ánh mắt hai người chạm nhau, thiếu niên nhíu mày, nở nụ cười nhạt nhìn đi chỗ khác.

Sầm Nịnh hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống hoặc là trực tiếp nhảy xuống xe.



Thật sự mất mặt quá đi.

Lúc xuống xe, Sầm Nịnh vẫn lễ phép nhìn Lục Tinh Diễn và tài xế nói một tiếng cảm ơn.

Nhìn bóng dáng cô gái nhỏ đẩy vali ba bước rồi bước hai bước chạy nhanh thoát thân, người ngồi trên ghế phụ không khỏi khẽ nhíu mày.

Lần nào cũng giữ khoảng cách với anh thì thôi đi, lẽ nào anh còn có thể ăn cô hay gì? Có lẽ là bởi vì người cô yêu thầm kia.

Vừa nghĩ tới người mà cô yêu thầm, Lục Tinh Diễn liền giận mà không có chỗ phát tiết, thật là muốn biết người cô yêu thầm rốt cuộc là người như thế nào.

“Cậu chủ, cậu về nhà cậu bên kia trước hay là qua Tây Uyển?”

“Cháu phải về Tây Uyển lấy chút đồ, về Tây Uyển trước đi ạ.”

Tài xế hơi do dự nhưng vẫn mở miệng nói: “Gần đây cậu Giang cũng đang nghỉ, nếu mà gặp phải bà chủ và cậu Giang…”

“Không sao, dù sao cũng nhiều năm như vậy, cháu đã sớm quen rồi.”

Lục Tinh Diễn ngắt lời tài xế.



Tài xế không nói thêm gì, khởi động xe đi về Tây Uyển.

Năm Lục Tinh Diễn lên lớp bảy, mẹ anh đột ngột qua đời. Một năm sau, bố Lục tái hôn, người phụ nữ đó mang theo con nuôi của bà ấy công khai vào cửa nhà họ Lục. Con nuôi của bà ấy lớn Lục Tinh Diễn một tuổi, tên là Giang Vũ, hiện cũng đang học ở Đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh. Những năm gần đây, mối quan hệ của Lục Tinh Diễn với hai mẹ con Giang Vũ không quá thân thiết, nhưng cũng không đến mức như nước với lửa.

Từ khi lên cấp ba, Lục Tinh Diễn đã chuyển ra khỏi Tây Uyển sống một mình với lý do tập trung cho việc học hành, vì thế càng ít tiếp xúc với hai mẹ con Giang Vũ hơn. Sở dĩ hôm nay đột ngột trở về là vì Giang Vũ gọi điện cho anh, anh ấy nói mẹ anh ấy muốn thay đổi phòng mẹ Lục sinh thời từng ở thành phòng chứa đồ, cũng tỏ ý muốn vứt hết tất cả những đồ vật mẹ Lục để lại.

Lục Tinh Diễn vừa nghe được tin này đã nổi trận lôi đình, bình thường anh rất ít khi tức giận, dường như đối với ai cũng rất thờ ơ. Nhưng chỉ có duy nhất mẹ và tất cả mọi thứ về mẹ là điểm mấu chốt không ai được đυ.ng vào, việc làm này của mẹ Giang chắc chắn đã giẫm vào bãi mìn. Sau khi cúp điện thoại, tim anh như muốn nổ tung, vì thế anh vội vàng đặt chuyến bay sớm nhất trở về Huyên Thành.

Trong đêm mưa, chiếc Bentley màu đen chậm rãi đi trên con đường đến Tây Uyển. Tây Uyển là khu nhà giàu nổi tiếng ở Huyên Thành, tất cả căn nhà ở đây đều là biệt thự độc nhất, tấc đất tấc vàng, nhà nào đi công tác hàng năm thì sẽ nuôi một, hai con chó giữ nhà.

Tuy rằng mấy năm nay đã có chính sách cấm tự nuôi chó lớn và các giống chó nguy hiểm, nhưng những kẻ có tiền không thèm để tâm đến chút tiền phạt đó, hơn nữa bọn họ cho rằng nhốt chó trong nhà thì sẽ không chạy ra ngoài tấn công người được.

Xe dừng ở cổng biệt thự nhà họ Lục, đây là một căn biệt thự xa hoa ba tầng thiết kế phức tạp, có vườn hoa và bể bơi.

Thiếu niên ngồi kế bên tài xế sau khi xuống xe cũng không quan tâm đến chuyện đóng cửa đã chạy ngay vào trong nhà.

Mấy người giúp việc ở cửa không hiểu chuyện gì nhìn theo người đang vội vã chạy vào nhà.

Lục Tinh Diễn không dừng lại, trực tiếp chạy lên tầng hai, chạy về phía căn phòng cuối hành lang, căn phòng kiểu cổ điển đó là chính phòng ngủ chính mà trước đây khi mẹ Lục còn sống vẫn luôn ở với bố Lục, sau khi mẹ Lục qua đời ngoài ý muốn, bố lục đã chuyển sang một căn phòng khác, căn phòng này ông ấy vẫn luôn không cho người khác động vào bất kể một đồ vật nào, chưa hề ném đi bất cứ một cái gì, tất cả đều giống như ban đầu, dường như người vợ yêu quý của mình chưa hề rời khỏi nhân thế vậy, bà ấy vẫn mãi là nữ chủ nhân duy nhất của căn nhà này.

Ai cũng không được động vào căn phòng này.