Chương 4

Sầm Nịnh hoàn toàn không chú ý đến quán bar âm nhạc ở phía đối diện, cô và Ngô Hạo Vũ đang đi xuyên qua ngõ bán hoa, đi vào đầu con hẻm kia. Xe Ngô Hạo Vũ đỗ cạnh chỗ đó. Không ngờ hai người còn chưa đi hết một nửa đường, một bóng người đột nhiên lao ra từ trong ngõ ra, trực tiếp giật túi Sầm Nịnh rồi chạy ra khỏi hẻm.

“Túi của tôi!” Sầm Nịnh đang chuẩn bị đuổi theo nhưng người kia đã chạy trước một đoạn rồi.

“Trong túi cô có đồ gì đáng tiền không? Cô…”

Ngô Hạo Vũ còn chưa nói xong thì đã nghe thấy âm thanh chói tai của xe gắn máy. Chỉ thấy một chiếc xe gắn máy màu đen chạy vụt qua hai người và chạy như bay ra khỏi con hẻm. Sầm Nịnh không nhìn thấy gì khác ngoài bóng người trên xe chạy nhanh qua.

Ngô Hạo Vũ cuống cuồng kéo tay Sầm Nịnh, dắt cô chạy nhanh về phía trước. Sầm Nịnh theo bản năng muốn tránh đi, nhưng nghĩ chắc anh cũng không có ý gì, nên cũng kệ để anh dắt đi. Hai người chạy nhanh ra đầu ngõ bên kia. Nhưng khi hai người còn chưa đi đến đầu ngõ, thì thấy chiếc xe mô - tô vừa phóng nhanh qua người họ, đậu cách đó không xa. Bên cạnh xe còn có một bóng hình cao lớn. Bóng lưng của người kia khiến Sầm Nịnh có cảm giác quen thuộc một cách khó hiểu, đó là người mà cô sẽ không bao giờ nhận sai dù có qua bao nhiêu năm.

Lục Tinh Diễn bước đến cạnh tên cướp túi của Sầm Nịnh, lúc này tên kia đang ngã ngồi dưới đất.

“Đưa đây.” Lục Tinh Diễn đưa tay về phía hắn, giọng điệu không cho phép phản kháng, nhìn tên móc túi đang ngã ngồi dưới đất từ trên cao xuống, một tay đang bảo vệ thật chắc túi xách.

Hai người giằng co một lúc, người kia mới bất đắc dĩ ném túi xuống đất, lập tức đứng dậy quay người bỏ chạy thật xa.

Lục Tinh Diễn cúi người nhặt túi lên, vừa quay người thì đối diện với ánh mắt của Sầm Nịnh.

Nếu không tính đến lần đó anh quay lại tìm cô, thì đây là lần thứ hai hai người gặp mặt sau bốn năm kể từ khi tốt nghiệp đại học, khác rất nhiều với cảnh tượng Sầm Nịnh nghĩ, hoặc có thể nói Sầm Nịnh chưa bao giờ nghĩ hai người có thể gặp lại nhau, lại còn trong hoàn cảnh lúng túng như vậy.

Lục Tinh Diễn chậm rãi đi đến trước mặt Sầm Nịnh, đưa túi xách cho cô rồi, sau đó liếc nhìn Ngô Hạo Vũ, cuối cùng nhìn bàn tay đang nắm của hai người.

Sầm Nịnh nhận lại túi xách, nói: “Cảm ơn.” Rồi nói thêm một câu: “Lâu rồi không gặp.” Cô cảm thấy đây là câu nói mà người bình thường thường dùng khi gặp lại nhau.

Lục Tinh Diễn nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô gái trước mặt, ngược lại thản nhiên trả lời một câu: “Cũng không lâu lắm.” Anh tùy ý gật đầu chào hỏi với Ngô Hạo Vũ bên kia một chút rồi hỏi một câu: “Đây là bạn trai cậu à?”



Ngô Hạo Vũ thấy bầu không khí nói chuyện của hai người có chút kỳ lạ, lại nhìn Sầm Nịnh đang hơi ngượng ngùng, tự giác buông lỏng tay cô, giải thích: “Tôi… Tôi… Tôi không phải. Hôm nay là lần đầu gặp mặt, khi xem mắt.”

Không biết tại sao khi anh nói chuyện lại thấy hơi chột dạ. Vừa nhìn thấy dáng vẻ chạy như bay của Lục Tinh Diễn, anh luôn cảm thấy hơi sợ người này, không biết Lục Tinh Diễn có lai lịch gì, lời nói cũng lắp bắp.

“Vậy tôi cũng không làm phiền hai người nữa.” Nói xong, Lục Tinh Diễn cũng quay người đi đến chiếc xe bên kia.

“Hóa ra hai người biết nhau à.” Ngô Hạo Vũ bất tri bất giác nhìn Sầm Nịnh nói nhỏ. Anh hơi nghi ngờ tại sao một cô gái ngoan ngoãn như Sầm Nịnh lại quen biết người như Lục Tinh Diễn.

“Cậu ấy là bạn học cùng lớp thời cấp ba hồi trước của tôi, không gặp rất nhiều năm rồi, không thân lắm.”

Những lời này của Sầm Nịnh không nặng không nhẹ, nhưng một chữ cũng không sót truyền vào tai Lục Tinh Diễn. Anh nhếch miệng không nói gì, trực tiếp đội mũ bảo hiểm trên xe rồi nghênh ngang chạy đi.

-

Cơn gió buổi đêm mùa đông thổi đến lạnh thấu xương, Lục Tinh Diễn chậm rãi đi trong phố Thiên Kiều. Anh đội mũ lưỡi trai, chỉ mặc một chiếc áo bóng chày mỏng. Người đến người đi trên phố Thiên Kiều, hình như hầu hết đều là người tan làm trở về. Đi được một nửa, anh dựa vào lan can nhìn Huyên thành dưới màn đêm ở phía xa. Thành phố mà anh sinh ra và lớn lên, cho dù đi bao xa thì anh vẫn có một loại tình cảm đặc biệt đối với nơi này.

Trong đêm tối, có một vầng trăng sáng treo trên không trung, bên cạnh ánh trăng sáng còn có một ngôi sao lẻ loi. Thời gian trôi qua, hôm nay anh gặp lại Sầm Nịnh, đối phương lại khách sáo và lạnh lùng. Nghe câu nói sau cùng kia của cô, xem ra Sầm Nịnh thật sự đã không còn thích anh nữa.

Lục Tinh Diễn cảm thấy mất mát khó hiểu. Anh cũng không biết tại sao, luôn cảm thấy trong tim mình có một tình cảm rất phức tạp đối với Sầm Nịnh, không thể nói rõ trong một lời được. Anh cầm điện thoại mở máy ảnh ra, để chế độ chụp cảnh đêm, chụp một tấm hình bầu trời đêm.

-

Khi Sầm Nịnh về đến nhà cũng đã là bảy tám giờ tối. Ngô Hạo Vũ định hẹn gặp mặt Sầm Nịnh vào chủ nhật, bị cô từ chối. Một mặt bởi vì Sầm Nịnh thật sự không quá thích Ngô Hạo Vũ. Nguyên nhân khác cũng là vì hôm nay tình cờ chạm mặt Lục Tinh Diễn, lại khiến cho nội tâm cô bắt đầu đấu tranh.

Làm một bát mì trứng rau cải đơn giản, Sầm Nịnh vừa ăn vừa hồi tưởng cảnh tượng gặp Lục Tinh Diễn ngày hôm nay. Cũng đã hơn hai năm không gặp anh, bộ dạng anh vẫn không sợ hãi bất cứ thừ gì như cũ, là người cô giấu trong lòng nhiều năm, cũng là ánh sáng cô vẫn luôn theo đuổi thời niên thiếu. Chỉ là đến bây giờ, hai người vẫn một thân một mình, vẫn là hai đường thẳng song song không có giao điểm.