Chương 12

Sau khi được nạp khá nhiều tiền vào thẻ học sinh, Thích Yên giơ cao tấm thẻ lên dưới ánh nắng vàng, nhìn ánh sáng phản chiếu của thẻ học sinh với nhiều góc độ khác nhau, búng nhẹ vào nó rồi cười ngọt ngào: “Anh trai vẫn là người tốt nhất.”

Châu Việt Khải đang đi về phía khu giảng dạy, nghe cô nói thế thì uể oải đáp: “Anh không có cô em gái như em đâu.”

Nụ cười của Thích Yên vụt tắt.

Phát thanh trên sân vẫn vang lên: “Tiếp sau đây xin mời học sinh đại diện khối 11 - Lý Kiều Dư lên sân khấu phát biểu.”

Bước chân của Thích Yên khựng lại.

Cuối cùng cô đã hiểu lý do tại sao sáng nay Lý Kiều Dư không bám lấy anh Khải rồi.

Vì cô ta là học sinh đại diện cho khối 11, nên phải đi chuẩn bị trước.

Một lúc sau, giọng nói trong veo của Lý Kiều Dư vang vọng khắp trường: “Kính thưa các thầy cô giáo, các bạn học sinh thân mến, tôi là Lý Kiều Dư học sinh lớp 11-14...”

Cô ta phát biểu rõ ràng trôi chảy, tròn vành rõ chữ.

Từng chữ đều thể hiện rõ sự kiêu ngạo của một học sinh xuất sắc.

Thích Yên nuốt nước miếng, cười nói: “Đúng rồi, Lý Kiều Dư cũng nghĩ như thế.”

Tất cả mọi người đều thấy rằng sự tồn tại của cô là một vết nhơ.

Cô đi nhanh hơn đến phía sau Châu Việt Khải và lên tầng cùng cậu: “Không phải Lý Kiều Dư là học sinh chuyên nghệ thuật à? Tại sao chị ta lại học lớp 14?”

“Em ấy học giỏi.”

“Em cũng không kém mà.”

Châu Việt Khải xoay người đi vào lớp, trở lại chỗ ngồi của mình, đặt nạng sang một bên: “Thì sao?”

Thích Yên cúi đầu xé túi bóng bên ngoài áo đồng phục: “Trường trung học trực thuộc có quy định đào thải không?”

“Sau mỗi kỳ thi cuối kỳ, nhà trường sẽ dựa vào điểm văn hóa để chia lại lớp.” Cậu vừa trả lời vừa xé túi bóng và lấy áo đồng phục ra rồi bảo cô quay người đi.

Thích Yên chống lại cậu: “Anh sợ gì chứ? Lúc em cởi, anh không nhìn em à?”

Châu Việt Khải nhướng mày: “Em dám cởi thì anh đương nhiên dám nhìn.”

Cảnh tượng ngày hôm qua như được tái hiện lại lần nữa, Thích Yên nhìn chằm chằm vào cậu, vắt chéo hai tay trước người, nắm lấy vạt áo rồi kéo lên, cởϊ áσ đồng phục trên người ra.

Bên trong là chiếc áo ngắn màu đen chữ trắng, cô để lộ rõ xương quai xanh tinh tế, cánh tay mảnh khảnh và vòng eo thon thả.

Mái tóc xõa tung trên vai, cô thở ra một hơi, tiện tay vứt áo đồng phục vừa cởi xuống, vuốt lại mái tóc dài, hất cằm lên nói: “Đến lượt anh cởi đấy, đừng nói là anh không dám nhé?”

Châu Việt Khải cười: “Em có trẻ con quá không vậy?”

Thích Yên suýt nữa lại lườm cậu, cô cầm bộ đồng phục mới lên, mặc lại chỉnh tề.

Trong khi cô đang mặc áo, Châu Việt Khải nhanh chóng thay áo.

Cậu thay với tốc độ rất nhanh, nhưng Thích Yên vẫn nhìn thấy.

Da cậu rất trắng, vai rộng eo nhỏ, cơ bắp săn chắc, đường nét gợi cảm cuốn hút.

Cậu mang lại cảm giác sống động hơn tất cả nhân vật nam chính trong những bức tranh cô vẽ.

Chỉ tiếc là hình ảnh ướŧ áŧ này chỉ thoáng qua trong giây lát mà thôi.

Cô cứ cảm thấy miệng nhạt nhẽo, trong lòng trống rỗng, giống như Trư Bát Giới khi ăn nhân sâm vậy.

Lý Kiều Dư đang nói những lời cuối trong bài phát biểu.

Thích Yên ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, cũng đã gần bốn mươi phút trôi qua rồi, có lẽ nghi lễ chào cờ và lễ khai giải cũng sắp kết thúc.

“Anh Khải.” Thích Yên đứng trước mặt cậu, chống hai tay lên bàn, cúi người nhìn cậu: “Nếu cuối kỳ em có thể vào lớp 15 thì sao?”

Châu Việt Khải không trả lời, chỉnh lại cổ áo đồng phục học sinh một cách nhàn nhã.

Mắt cô chợt lóe lên: “Lớp 15 gần lớp 16 hơn lớp 14, vậy thì có phải em sẽ gần anh hơn Lý Kiều Dư không?”

Đám đông trên sân tản đi, họ không bị kiểm soát nữa nên cứ cậu một câu, tôi một câu, ồn ào di chuyển về phía lớp học.

“Vậy anh có thể nhận cô em gái này không, ở nhà nói đỡ giúp em vài câu nhé?” Cô chớp chớp mắt, điệu bộ ngoan ngoãn hiếm thấy.

Tiếng bước chân lộn xộn và tiếng nói chuyện ầm ĩ ngày càng gần.

Châu Việt Khải chỉnh lại cổ áo, từ từ ngước mắt lên, một lúc lâu sau mới khẽ cười:

“Anh không có sở thích nhận bừa em gái. Mà em vào lớp 15 thì liên quan gì đến anh chứ, tại sao anh phải nói đỡ cho em?”

Sắc mặt Thích Yên bỗng chốc sa sầm lại, cô ôm đồ đạc mình vào lòng: “Anh không giúp thì thôi.”

“Thích Yên.” Cậu gọi cô lại, cắt ngang ý định quay đầu rời đi của cô: “Thực ra nói đỡ giúp em mấy câu cũng không phải chuyện gì khó.”

Thích Yên nghe thấy tiếng ở cầu thang rồi.

Cô không muốn người trong trường biết cô có qua lại với nhà họ Lý, cô ôm đồ đạc rồi lùi dần ra cửa, sốt sắng giục cậu: “Anh muốn thế nào?”

“Em phải ngoan chút, đừng trêu chọc anh.” Cậu nói.

Thích Yên giơ ngón tay giữa lên với anh rồi quay đầu, nhanh chóng rời đi.

Cô vừa đi đến trước cửa lớp 16 thì chạm mặt một học sinh nam vội vàng phanh gấp, cậu ta ngạc nhiên nhìn cô: “Ôi! Cậu học lớp tôi à?”

Thích Yên không thèm để ý, vượt qua cậu ta.

Người lên tầng bốn ngày càng nhiều, cô đi ngược dòng người nên tốc độ đi cũng chậm lại.

“Kiều Dư, cậu tự viết bài phát biểu khi nãy à? Cậu viết hay quá đi, có thể cho tôi mượn sao chép một bản được không?”

Thích Yên nghe có người nhắc đến tên Lý Kiều Dư thì ngẩng đầu lên.

Không ngờ cô lại trùng hợp mặt đối mặt với cô ta.

Mắt Lý Kiều Dư lóe lên sự ngạc nhiên, nhưng cô ta lại quay đầu giả vờ như chưa thấy cô.

Thích Yên cũng im lặng.

Chỉ là lúc đi ngang qua, Thích Yên đã nghe thấy cô ta nhẹ nhàng nói: “Không phải tôi viết bài đó đâu, anh Khải viết đấy.”

“Ý cậu là anh Khải lớp 16 sao?” Thích Yên đã đi đến cầu thang rồi nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng nói kích động của các bạn nữ kia.