Chương 168: Hoàn Toàn Tiêu Diệt.

Nghĩ là làm, lão hành động vô cùng dứt khoát, không có lấy một điểm chần chừ, hai hàm răng nghiến chặt, quai hàm bạnh ra, lão Qủy đưa thanh kiếm ngậm chặt ở ngang miệng. Lão giơ tay phải lên, nhằm thẳng bả vai trái, vỗ xuống một đòn, chỉ nghe một tiếng rốp, tiếng xương gãy vang lên, đau đến trào nước mắt, đoạn hai ngón tay phải của lão liên tiếp điểm vào các huyệt đạo trên cánh tay trái, lão làm vô cùng nhanh, âm thanh phập, phập phát ra liên tục, sau khi lão ngừng tay, lúc này này dị biến phát sinh. Cánh tay trái tưởng chừng đã bị gãy, không còn cách nào vận động nữa, đột nhiên đoạn từ bả vai đến đầu ngón tay, phình lên thành từng vòng, như thể máu thịt ở trong đấy bị kích phát, từng sợi gân nổi gồ lên trên mu bàn tay, chạy dọc lên trên bả vai, rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, như người ta thổi một quả bóng bay, khi nó lớn vượt quá mức giới hạn, nó sẽ nổ tung. Cánh tay trái của lão Qủy Nhân cũng vậy, khi nó to thêm được một vòng nữa, âm thanh bựt bựt bựt nhanh chóng vang lên, toàn bộ kinh mạch trong cánh tay lão vỡ tung, máu thịt túa ra bên ngoài, nhuộm đỏ cả mặt đất, đau đến mức hai mắt lão Qủy vằn lên từng tia máu. Nhưng bây giờ lão không quan tâm đến chuyện đó, trước mắt lão cái xác chết kia đã nhảy bổ lên cao, vồ về nơi thầy Long ngồi, chậm chễ dì chỉ một giây, mạng sống của thầy Long sẽ bị đoạt mất. Lão Qủy há miệng, thần kiếm rơi xuống, cánh tay trái lập tức nắm chặt, lão gầm một tiếng kinh thiên động địa:

- Lấy huyết tộc Lê làm dẫn, lấy nhục nhà Lê làm đường, Lê Thiên Cấm Pháp, Huyết Nhục Tình Thâm, Diệt Thiên.

Tiếng hô vừa dứt, cánh tay trái của lão bổ ngang, máu thịt vốn đang nhoe nhoét, như bị thần kiếm hút lấy, một ánh sáng màu đỏ lóe lên trong không trung, nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp. Một tiếng ầm thật lớn vang lên, chấn động không gian xung quanh, xác chết Phạm Nhan vốn thân thể đang ở trên cao, chưa kịp hạ xuống, như bị thứ gì đó va phải, nó bị hất văng ra đằng sau, lực đạo cực kỳ mạnh, khiến nó gào thét trong đau đớn. May mắn sao, đúng lúc này thầy Long cũng vừa kịp hoàn thành bí pháp, thân thể thầy đang ngồi đột nhiên bật dậy như lò xo, tay chụp lấy chuôi kiếm, thầy bật tung thân mình, dùng cả hai tay nhắm thẳng ngực xác chết, đâm xuống một kiếm. Phập, tiếng la hét như lợn bị chọc tiết vang lên:

- A, a, a, a.

Mũi của Nhị Đại Kiếm Thánh, xuyên thủng ngực của xác chết, ghim nó chặt ở trên nền đất. Thầy Long nghiến răng, vận sức hai tay vào chuôi kiếm, thầy muốn khoét nát trái tim của nó. Màu máu trên thanh kiếm thần dần dần nhạt đi, như thể đã có một thứ gì đấy, chảy từ trong kiếm, chui vào cơ thể của thi thể kia. Tay chân của nó vùng vẫy vô cùng dữ dội, nó nhắm thẳng người thầy Long mà quăng quật, tiếng binh binh, bốp bốp vang lên. Bị dính đòn nhiều như thế, nhưng thầy Long không quan tâm, thầy biết rằng dưới thánh uy của thánh huyết Thánh Tổ, nó chỉ đang giãy chết mà thôi, chỉ cần chịu đựng qua trận đòn này, ắt hẳn nó sẽ đi đời nhà ma. Bên đây lão Qủy cũng biết được đây là thời khắc mấu chốt để tiêu diệt hoàn toàn thân xác này, lão rất muốn chạy sang đấy giúp thầy Long, nhưng ngặt nỗi có lòng nhưng không có lực, lực bất tòng tâm, cấm pháp vừa rồi đã rút đi toàn bộ sinh lực trong cơ thể lão, tay lão chống kiếm, quỳ một gối, thở hổn hển không nguôi, tay trái của lão buông thõng, nhìn nó bây giờ nào có khác gì một que củi là mấy, máu thịt trên đấy đã bị rút sạch, chỉ sợ sau trận chiến này, cánh tay ấy coi như bị phế bỏ. Thi thể gào rống thêm khoảng vài phút nữa thì im bặt, tay chân nó cũng bất động, đôi mắt trắng dã vẫn mở to trợn trừng, nhưng đồng tử trong đấy đã giãn ra, không có dấu hiệu của sự sống, chứng tỏ tính mạng của nó đã bị tước đi. Xác định được nó đã chết không thể chết hơn, thầy Long vô lực, ngã ngồi xuống đất, há mồm thở lấy thở để, cả cơ thể lẫn tinh thần của thầy cực kỳ mệt mỏi, nếu có thể thầy chỉ muốn ngủ luôn tại đây. Thời gian cứ thế trôi qua, độ tầm mười phút, cuối cùng thầy Long cũng hồi phục được đôi chút sức lực, chạy qua nơi lão Qủy. Bước từng bước chậm đến nơi đấy, thầy Long cảm thấy vô cùng có lỗi, lên tiếng trước:

- Tôi xin lỗi lão, vì tôi mà cánh tay của lão xem như phế bỏ.



Ở bên đây lão Qủy khuôn mặt trắng bệch, nhợt nhạt, có lẽ là vì mất nhiều máu quá, miệng lão há ra, khó khăn nở một nụ cười, lão lắc đầu:

- Tính của con giun đất nhà ông, làm như tôi còn lạ lắm, thôi thì đại sự đành là được, nhiêu đây có tính là gì, ông thì mất một con mắt, tôi mất một cánh tay, xem như trả giá cho việc để hủy diệt hoàn toàn dấu tích của thằng chó Phạm Nhan đi, cuộc mua bán này có lời đấy chứ? Ông nói xem.

- Lời, lời chứ, Ha ha ha.

- Ha ha ha ha.

Đột nhiên hai người nhìn nhau cười, cười ngặt nghẽo, cười vui sướиɠ. Phạm Nhan, hoàn toàn bị tiêu diệt, cả linh hồn lẫn thể xác, biệt tích.