Chương 47: Phim người lớn

Triệu Thiết Trụ cõng Tô Nhạn Ny, chậm rãi đi ra khỏi tiệm vàng. Cảnh sát bên ngoài tiệm vàng lập tức khẩn trương. Chờ khi Triệu Thiết Trụ đến gần, cảnh sát định vây lại. Ánh mắt Triệu Thiết Trụ lạnh lẽo đảo qua, nhất thời đám cảnh sát giống như bị mãnh hổ nhìn trúng, đứng nguyên tại chỗ, động cũng không dám động. Mà đám phóng viên vốn đang muốn chen lên cũng bị dọa ngây người. Một người thoạt nhìn như cầm đầu đội cảnh sát đi lên, Triệu Thiết Trụ lấy từ trong túi ra chứng nhận nhân viên đặc biệt của Cục an ninh quốc gia, đưa cho người nọ. Người nọ nhìn một chút, thần sắc đại biến.

- Tôi không hi vọng truyền thông sẽ truyền bá tin tức này ra ngoài.

Triệu Thiết Trụ nhận lại giấy chứng nhận, nhẹ giọng nói.

- Được! Được! Tôi sẽ an bài.

Nét mặt viên cảnh sát tràn đầy cung kính.

- Cho tôi một chiếc xe!

Triệu Thiết Trụ đặt Tô Nhạn Ny vào trong xe, chạy về phía biệt thự.

Dọc đường đi, Tô Nhạn Ny chỉ im lặng không nói một câu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc khi thì mờ mịt, khi thì thống khổ.

Trở về biệt thự, Triệu Thiết Trụ bế Tô Nhạn Ny lên lầu, vào phòng.

- Nghỉ ngơi một chút đi.

Triệu Thiết Trụ nói:

- Tôi đi lấy khăn mặt cho cô.

Triệu Thiết Trụ đang định xoay người rời đi, Tô Nhạn Ny đột nhiên nhấc tay giữ chặt tay hắn, hai mắt lại đỏ hồng lên.

Triệu Thiết Trụ ngồi xuống, giơ tay khẽ vuốt lên mặt Tô Nhạn Ny nói:

- Không phải lỗi của cô. Nếu cô không làm như vậy, cô ấy cũng sẽ chết. Không phải lỗi của cô. Hai tên kia đã gϊếŧ người thành tính. Cô trong hoàn cảnh nguy hiểm đã dám bước ra, điều đó đủ tư cách làm một cảnh sát rồi, biết không?

- Có thật như vậy không? Không phải tôi đã hại chết cô ấy à?

Tô Nhạn Ny run rẩy, nước mắt lại trào ra.

- Đương nhiên không phải. Cô không cần tự trách mình. Hãy ngủ một giấc đi. Ngủ dậy, mọi chuyện đều sẽ qua hết.

Triệu Thiết Trụ ôn nhu nói.

- Anh ở đây với tôi nhé!

- Được!

Nhìn Tô Nhạn Ny chậm rãi cụp mắt, Triệu Thiết Trụ ngồi trên ghế bên cạnh liền nhanh chóng nhập định như lão tăng.

Cũng không biết qua bao lâu, Lý Linh Nhi đã đi học quân sự về nhà, cô nàng vội vàng chạy đến phòng Tô Nhạn Ny. Nhìn thấy Tô Nhạn Ny đang ngủ, Lý Linh Nhi hiểu biết nhẹ chân bước tới bên cạnh Triệu Thiết Trụ hỏi:

- Chị Nhạn Ny không sao chứ?

- Không có việc gì. Chỉ hơi bị kích động quá mà thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe lại ngay thôi.

- Vậy là tốt rồi! Làm em sợ muốn chết.

Buổi tối khi Tô Nhạn Ny tỉnh lại, trạng thái tinh thần đã tốt hơn trước rất nhiều. Đám người Triệu Thiết Trụ cũng yên tâm hơn. Sau đó Tô Nhạn Ny gọi điện thoại cho Cục trưởng Lý, xin nghỉ vài ngày. Tào Tử Di cũng ở lại biệt thự làm bạn với Tô Nhạn Ny.

Ngày hôm sau, Triệu Thiết Trụ cùng Lý Linh Nhi vẫn đi học huấn luyện quân sự như bình thường. Buổi huấn luyện quân sự hôm nay cũng không có chuyện đặc biệt gì phát sinh, không cần phải kể lại. Buổi tối về nhà, thấy Tô Nhạn Ny đã tĩnh tâm hơn nhiều, không còn tiều tụy như hôm qua, hai người tất nhiên là vô cùng cao hứng. Tối hôm đó, Triệu Thiết Trụ tự mình xuống bếp làm một bữa tối thịnh soạn. Sau khi ăn được chút cơm, sắc mặt Tô Nhạn Ny đã tốt hơn rất nhiều.

Hôm nay là ngày huấn luyện quân sự cuối cùng. Sau khi huấn luyện kết thúc, sẽ có một bữa tiệc tối lớn chào đón tân sinh. Mà Lý Linh Nhi lần này là mỹ nữ số một số hai trong số tân sinh, chủ sự bữa tiệc mời nàng tới làm người chủ trì.

Buổi chiều sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, các sinh viên đều ở lại trường học. Lý Linh Nhi đi chuẩn bị cho buổi tiệc tối, mà Triệu Thiết Trụ đi theo Phạm Kiến tới ký túc xá nam sinh. Đây là lần đầu tiên hắn tới ký túc xá nam Đại học FJ. Một phòng có bốn người, hoàn cảnh tương đối tốt. Phạm Kiến sau khi vào ký túc xá, ném cho Triệu Thiết Trụ một điếu thuốc. Ba người khác trong ký túc xá cũng cùng một ban với Triệu Thiết Trụ, tất nhiên là quen biết. Mấy người nhất thời tụ lại nuốt mây phun khói một trận.

- Thiết Trụ, tớ có mấy video tình yêu của Nhật Bản cực đẹp, có muốn xem không?

Thuốc còn chưa hút xong, Phạm Kiến đã thần bí hề hề nói với Triệu Thiết Trụ.

Triệu Thiết Trụ lộ ra bộ dáng hiểu ngầm, nói:

- Xem chứ! Xem chứ!

Hai nam sinh khác cũng hèn mọn cười cười. Phạm Kiến lấy ra laptop của hắn, mở phần My Computer, tìm một file ẩn giấu ở nơi đặc biệt, mở ra.

- Ta gϊếŧ! Kí©ɧ ŧìиɧ như vậy!

Triệu Thiết Trụ kêu lên.

- Đúng thế! Tớ phải tìm rất lâu đấy! Cái gì bên trong áo hay chăn kia biết không? Si Nữ… Nữ Vương a! Tình yêu của tôi. Cậu xem, dáng người này, khuôn mặt này, động tác này, biểu tình này…Thực sự là cực phẩm trong cực phẩm, he he.

Phạm Kiến ở bên cạnh diễn thuyết.

- Không sai! Không sai! So với lão sư đẹp hơn nhiều!

Triệu Thiết Trụ gật gật đầu. Vẻ mặt Phạm Kiến khinh thường nói:

- Thời đại gì rồi, còn lão sư… Bây giờ đều là cung nữ đàn ca. Tớ cho cậu biết a, hiện tại Nhật Bản có mấy người trứ danh, một người là…

Phạm Kiến mở mang tri thức cho Triệu Thiết Trụ một chút. Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy vào, bốn năm người đi đến, vừa đi vừa nói:

- Đội kiểm tra vệ sinh trường học đây.

Dẫn đầu không ngờ là một nữ sinh.

Cửa mở vô cùng đột ngột, khiến Phạm Kiến không kịp tắt đoạn phim yêu đương kia đi. Vài người vây quanh ở đây, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của đội kiểm tra vệ sinh. Nữ sinh kia đi vào vừa thấy, phát hiện không ngờ là phim yêu đương người lớn, hét lớn:

- Biếи ŧɦái a a!

Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ hít một hơi rồi nhả khói, tiếc rằng khói thuốc này quá ít, không che hết mặt. Nữ nhân kia ngẩng đầu nhìn lên, thấy sự có mặt của Triệu Thiết Trụ, hơi kinh hỉ kêu lên:

- Triệu Thiết Trụ!

- Hê! Xin chào, Linh San. Tôi vừa đến đây cô cũng đã tới rồi. Thật đúng là khéo mà.

Triệu Thiết Trụ làm như ta vừa tới, không có cùng xem với bọn họ.

Nữ nhân trước mắt rõ ràng là cô gái tràn ngập sức sống thanh xuân Trần Linh San, người lần trước Triệu Thiết Trụ gặp ở cửa hàng vật liệu xây dựng.

- Không ngờ anh thật sự học trong trường chúng tôi.

Trần Linh San cười cười, sau đó dường như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói với Triệu Thiết Trụ:

- Không nghĩ tới anh cũng ghê tởm như vậy, còn tụ tập xem loại phim này.

- Đâu có! Tôi cũng vừa mới tới đây vài giây trước thôi. Tôi còn đang tò mò không biết bọn họ đang xem cái gì, liền đi tới. Cô cũng thấy rồi, tôi không thấy gì cả, cái gì cũng không thấy.

Triệu Thiết Trụ sống chết không thừa nhận.

- Thật sao? Ồ, đồ lót màu hồng nhìn cũng hấp dận thật.

Trần Linh San đột nhiên nói.

- Đúng! Không tồi! Cô xem dáng người này…

Triệu Thiết Trụ theo bản năng chỉ chỉ lên màn ảnh. Lời vừa ra khỏi miệng, hắn biết là nguy rồi. quả nhiên, Trần Linh San cười lạnh một tiếng, nói:

- Không phải anh vừa nói là không thấy gì sao? Sao bây giờ lại hiểu biết như vậy?

- Cái này…Mà mấy người làm gì ở đây vậy? Cô làm trong đội đôn đốc à?

Triệu Thiết Trụ nói lảng sang chuyện khác.

- Tôi là thành viên ban kỷ luật của trường, lần này dẫn theo đội đôn đốc đến kiểm tra tình hình vệ sinh trong các phòng ký túc xá. Anh học hệ Ngoại ngữ phải không?

Trần Linh San quả nhiên bị dẫn chủ ý sang hướng khác.

- Đúng vậy! Tôi học khoa ngoại ngữ. Tối nay có tiệc tối nên tới ký túc xá của bạn học chơi.

- Ha, tôi cũng học khoa ngoại ngữ. Anh ở chỗ nào?

- Tôi ở nội thành. Cô thì sao?

- Tôi tạm thời ở phòng trọ bên cạnh trường, cụ thể còn chưa tìm được chỗ nào. Không nói nhiều nữa, tôi còn có việc, lúc nào rảnh lại nói chuyện sau.

- Được, được! Cô cứ làm việc của mình đi, tôi ra ngoài đây.

Triệu Thiết Trụ lắc mình một cái chuồn lẹ ra khỏi ký túc xá. Phạm Kiến cũng đi theo ngay sau đó.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (https://adf.ly/C4xmH)