Chương 80: Hoa tình mở cánh rồi

- Lại có nhiệm vụ nữa à? Như vậy là áp bức sức lao động.

Triệu Thiết Trụ phản đối một câu. Trần Vệ Quốc hừ lạnh:

- Uống thuốc số 1 vào rồi chẳng lẽ lại không làm việc?

- Cái này….

Ngẫm nghĩ một chút, Triệu Thiết Trụ cảm thấy quả thật sức mạnh của mình đã tăng lên một bậc, đành phải chấp thuận.

- Nhiệm vụ lần này khá khó. Trước cậu, kỳ thật đã có một người đến quản lý FJ. Hắn đã thành lập một hắc bang lớn tại FJ, Tung Hoành bang. Nguyên bản thì điều này chẳng có gì, dù sao, muốn xen vào thế giới ngầm, thì cần phải có thủ hạ của mình. Nhưng khi lợi ích bắt đầu tăng lên, hắn đã phạm phải điều cấm kỵ, buôn bán thuốc phiện và vũ khí đạn dược. Đây là việc làm mà chính phủ nghiêm cấm. Trước đó, đội hành động đặc biệt đã phái người xuống. Chính là người lần trước mà các cậu đã đυ.ng độ, Diệp Phù Sinh, lệnh cậu ta đi xử lý phản đồ. Kết quả tên phản đồ đã đánh trọng thương Diệp Phù Sinh rồi trốn thoát. Lần này, lúc đầu cấp trên muốn phái thêm một người nữa đi sử lý, nhưng nếu cậu ở đây, hơn nữa cũng tính toán đến việc quản lý FJ thì nhiệm vụ này tất nhiên là giao cho cậu. Đây xem như là một sự khảo hạch.

Triệu Thiết Trụ đành phải gật đầu tiếp nhận.

Trên đường về nhà, Triệu Thiết Trụ vẫn luôn suy nghĩ đến nhiệm vụ lần này. Yêu cầu của cấp trên rất đơn giản, xử lý tên phản đồ kia, tiêu diệt Tung Hoành bang, thống nhất thế giới ngầm FJ. Nhưng đây không phải là chuyện có thể làm tốt trong một sớm một chiều. Bây giờ thế lực của Triệu Thiết Trụ ở FJ này chỉ có mỗi Thiết Thủ bang, chiếm cứ ba trong bốn phương xung quanh trường đại học FJ, nhưng ngay cả đại học FJ còn chưa thống nhất được thì nói gì đến thế giới ngầm FJ. Cấp trên cũng đã tạo điều kiện thuận lợi, nghe nói Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật tỉnh, sở Công an sẽ phối hợp hành động với Triệu Thiết Trụ. Điều này làm cho hành động của Triệu Thiết Trụ càng thêm thuận tiện.

Bạch Hổ, là danh hiệu của tên phản đồ, thực lực rất mạnh. Nghe nói trong đội hành động đặc biệt cũng tương đương với lão nhân râu bạc hôm trước. Một đối thủ rất mạnh! Triệu Thiết Trụ nắm chặt tay lái. Đây là đối thủ hùng mạnh nhất kể từ khi hắn gia tăng thực lực cho đến nay.

Mang theo một tia chiến ý, chiếc xe trở về biệt thự Tây Hồ. Hắn đậu chiếc QQ bên cạnh chiếc Maserati. Triệu Thiết Trụ thở dài. Mỗi lần nhìn thấy chiếc Maserati này, ngắm lại chiếc QQ của mình, đúng là khá khó coi. Hay là một ngày nào đó đổi chiếc Lamborghini đi tán gái? Triệu Thiết Trụ YY một chút.

Khi hắn mở cửa, phát hiện Tô Nhạn Ny và Lý Linh Nhi đang cùng với Lucy tập yoga. Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, du dương, mấy cô gái cùng thể hiện những động tác mềm mại, mê người. Đặc biệt là dáng người của các cô đều thuộc hạng nhất. Nhìn thấy Triệu Thiết Trụ trở về, các cô gái đều gật đầu xem như là tiếp đón. Triệu Thiết Trụ cười tủm tỉm, ngồi vào chiếc ghế sofa bên cạnh, nhìn Tào Tử Di dường như lúc nào cũng đang xem báo, nói:

- Tử Di, sao cô không tập một chút?

- Không thích!

Tào Tử Di cười ngọt ngào. Triệu Thiết Trụ cũng không hỏi nữa, chuyên tâm thưởng thức cảnh tượng đẹp khó có này.

Sau khi tập yoga xong, nét mặt mọi người đều đỏ ửng. Tô Nhạn Ny vén lại mái tóc mai ra sau vành tai, khuôn mặt đỏ rựng kiều diễm như ráng mây chiều, nhìn cô nàng mà tim Triệu Thiết Trụ đập liên hồi.

- Động tác của tôi có đẹp mắt không?

Tô Nhạn Ny nũng nịu hỏi, giọng điệu thật khác ngày xưa. Triệu Thiết Trụ kỳ quái hỏi:

- Đẹp lắm, đẹp lắm! Mà sao buổi tối cô đột nhiên lại dịu dàng như vậy?

- Cái gì là “buổi tối đột nhiên lại dịu dàng”? Chẳng lẽ bình thường tôi không được dịu dàng à?

Tô Nhạn Ny nắm tay thành nắm đấm, chỉ có điều thấy thế nào cũng giống bộ dáng đang làm nũng.

Triệu Thiết Trụ cười, cũng không đáp lại, cầm chai nước, chào hỏi mọi người rồi lên lầu.

Đóng cửa phòng lại, Triệu Thiết Trụ mở máy tính, nhàm chán xem qua các trang web, trong đầu thầm tính làm thế nào để phát triển bang Thiết Thủ. Lần này, hắn không chỉ đối đầu với một người, mà là một tổ chức khổng lồ. Hắn đột nhiên nhớ ra, mấy hôm trước Thiết Thủ đã nói chuyện với mình về việc đi chúc thọ một lão già bên Bàn Long bang. Có lẽ đó là một cơ hội! Triệu Thiết Trụ nhìn vào máy tính, nhưng chỉ có điều ánh mắt đó rất xuất thần.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Triệu Thiết Trụ khôi phục lại tinh thần, đứng dậy ra mở cửa, phát hiện Tô Nhạn Ny đang đứng bên ngoài, sắc mặt đỏ ửng, mái tóc còn ướt, hẳn là vừa mới tắm xong.

- Có chuyện gì không? Cảnh quan?

Triệu Thiết Trụ dựa vào cạnh cửa, hỏi.

- Chuyện này….

Tô Nhạn Ny hơi nhăn nhó:

- Chuyện hôm nay là do tôi hiểu lầm anh. Thật ngại quá!

Sau khi nói xong thì liền xoay người chạy về phòng.

“Chỉ nói chuyện này thôi à?” Triệu Thiết Trụ thở dài. “Vậy mà tôi còn tưởng rằng cô muốn lấy thân báo đáp cơ chứ? Cô cũng thật là, nghĩ oan cho tôi mãi, giờ cũng không cho cái gì ăn lót dạ”. Triệu Thiết Trụ quay người vào lại phòng.

Tô Nhạn Ny lúc này dựa lưng vào cửa phòng của cô, thở hổn hển, giống như là mới vừa vận động nặng xong. Hôm nay cô đến cơ quan, liền nhận được báo cáo, nói là tối hôm qua, ở tiểu khu Tây Hồ xảy ra một vụ trộm đồ lót. Cô nghe xong, ngẫm nghĩ một chút, liền nghĩ đến Triệu Thiết Trụ. Cái tên cho thuê nhà đáng khinh! Chỉ có điều, còn chưa kịp cho Triệu Thiết Trụ một bài học, thì bên báo án người ta lại nói, vào 3h sáng nay, trong lúc kẻ trộm nội y đang hoạt động thì tình cờ bên ngoài có người thấy được. Mà trong khoảng thời gian đó, Triệu Thiết Trụ đang ở trong biệt thự, từ đó nàng không còn hoài nghi hắn nữa. Kỳ thật thì lần này cũng có vận may rất lớn bên trong. Triệu Thiết Trụ sau khi đánh tên trộm nội y bỏ chạy, cũng không tịch thu số nội y kia. Kẻ trộm nóng lòng muốn trốn thoát, liền đem giấu số đồ nội y đi. Vì thế đã tìm một chỗ giấu số đồ nội y này, kết quả là bị người khác bắt gặp, và người ta báo án. Hiềm nghi về Triệu Thiết Trụ, vì thế được tiêu tan.

Tô Nhạn Ny nghe nói vậy, nhất thời cảm thấy hổ thẹn. Người ta đã giúp mình, chính mình lại còn hiểu lầm người ta. Nhưng trong lòng đột nhiên lại cảm thấy thoải mái. “Tên kia tuy đáng khinh, nhưng không làm những việc của kẻ tiểu nhân đáng khinh. Có đôi khi ngược lại, giống như lần trước đột nhiên xuất hiện cứu mình. Ở trong đầu Tô Nhạn Ny, Triệu Thiết Trụ lúc thì đáng khinh, lúc thì chính trực, lúc thì dịu dàng, lúc thì hống hách. Tất cả các loại hình tượng chậm rãi kết hợp với nhau, hóa thành cái ôm dịu dàng của Triệu Thiết Trụ, cùng với câu nói “Tôi đang ở đây, không có chuyện gì đâu”.

Tô Nhạn Ny phát hiện, không biết từ khi nào, bóng dáng của Triệu Thiết Trụ đã in sâu vào trong lòng cô, ngay cả cô cũng không phát hiện. Hôm nay, bị sự kiện kia nhất thời kí©h thí©ɧ, bóng dáng của Triệu Thiết Trụ ngày càng rõ ràng hơn.

“Cái tên lưu manh!” Tô Nhạn Ny hờn dỗi một câu, khuôn mặt mang theo ý cười vô tận, khiến cho các đồng sự của cô cảm thấy kỳ quái, không biết hôm nay Tô Nhạn Ny có uống lộn thuốc hay không.

Tối nay, Tô Nhạn Ny thấy Triệu Thiết Trụ trở về, trong lòng cảm thấy rất cao hứng, nhưng trong đó lại có một phần khẩn trương. Vốn định vừa rồi sẽ lên tiếng xin lỗi hắn, chỉ có điều trong lòng càng lúc càng khẩn trương. Cuối cùng, khi Triệu Thiết Trụ trở về phòng rồi, cô cũng không nói nên lời.

Nhìn thấy cửa phòng của Triệu Thiết Trụ khép lại, Tô Nhạn Ny thở một hơi thật sâu, gõ cửa xin lỗi. Chỉ có điều, khi nhìn thấy Triệu Thiết Trụ lúc trước rất bình thường, rất đáng khinh, nhưng nay lại vô cùng có hương vị, Tô Nhạn Ny một lần nữa đầu óc mơ hồ, vội vàng nói xong một câu rồi bỏ chạy về phòng của mình.

“Chẳng lẽ mình thích hắn?”Tô Nhạn Ny xấu hổ đỏ mặt, chậm rãi bước đến bên giường ngồi xuống, vừa nghĩ đến Triệu Thiết Trụ vừa nghĩ lại tâm trạng của mình. Mặt cô càng lúc càng đỏ hơn, tim đập càng lúc càng nhanh hơn. Cô chưa từng có tình cảm với ai, đột nhiên lúc này lại thích một người. Một áp lực dồn nén thật lâu, nay đột nhiên bùng nổ, khiến lòng cô một trận rối bời.

Tối nay nhất định có người khó ngủ rồi.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (https://adf.ly/C4xmH)