Chương 68

Ngay khi Triêu Thiên Chương vừa dứt lời, Tạ Hưng nghe được người đàn ông bên cạnh mình bỗng hít một hơi thật sâu, cổ họng nghẹn ứ lại.

"Bao nhiêu tuần rồi?"

"Gần 3 tháng rồi."

"Đã xét nghiệm ADN của đứa trẻ chưa?"

Thai nhi trên 8 tuần là có thể mang đi xét nghiệm được.

Triêu Thiên Chương lắc lắc đầu.

"Chưa. Bố đứa bé là ai đến gia đình còn không biết."

Bầu không khí lại rơi vào hầm băng.

"Không phải bố đứa bé chính là một trong số các người hay sao?!" Người phụ nữ tóc dài bỗng quát ầm lên, nước mắt theo đó trào ra. Bà ta chỉ tay về phía Triêu Thị Kim và Triêu Thiên Chương, mái tóc đen nhánh rối tung rối mù: "Con bé có bao giờ đi với người đàn ông nào đâu, lần nào tan học cũng là chúng tôi tự đến đón, lần duy nhất nó ở lại trường muộn là để tham gia câu lạc bộ!"

Mà Thẩm Quyền cũng chính là chủ nhiệm trực tiếp của câu lạc bộ. Nói như vậy thì chẳng khác nào tát thẳng vào mặt hắn.

Gia đình bọn họ đều không biết hắn chính là người dạy Taekwondo cho đám học sinh, chỉ biết Triêu Thị Kim là hiệu trưởng, nói tới giáo viên trường này cũng chính là nói tới chính cách bà quản lí, điểm này không thể cãi được.

"Tại sao chị lại nghĩ thời gian xảy ra là vào ban đêm?" Thẩm Quyền hỏi, càng nói giọng càng trầm xuống: "Thứ nhất, thời gian không nhất thiết là phải xảy ra vào ban đêm. Thứ hai, chị không hề quản lý chặt chẽ từng phút từng giây của con mình như chị vẫn nói, lần diễn ra hội thi học sinh thanh lịch, con gái chị đã ở lại tới xem hết chương trình. Thầy Trương nói cái thai đã gần 3 tháng nhưng hội thi chỉ mới diễn ra vào 1 tháng trước, nếu người con bé muốn né tránh nằm trong phạm vi trường học vậy thì con bé phải luôn tìm cách trở về nhà chứ không phải ở lại trường."

Không chỉ có Tạ Hưng đứng bên cạnh sửng sốt không thôi mà ngay cả Triêu Thị Kim cũng ngẩng đầu, trợn mắt nhìn hắn. Vào thời điểm thế này, bà đã nghĩ người ta nói thế nào cũng mặc kệ, không nghĩ tới Thẩm Quyền còn có thời gian ngồi phản bác lại.

Thay vì đứng đây cãi nhau với gia đình, lo chuẩn bị hậu sự cho Lê Ngọc Linh có phải tốt hơn không?

"Thứ ba, tôi là đàn ông, hai vị thầy giáo đứng cạnh tôi cũng là đàn ông, người đang đứng cạnh chị và người đang an ủi chị cũng là đàn ông, chị không nhớ điều đó sao?"

Trường học là một xã hội thu nhỏ, không phải ngôi nhà thứ 2 mà ngay cả gia đình cũng chưa chắc đã là nơi an toàn.

Gân xanh trên trán người đàn ông giật liên tục, sắc mặt còn đen hơn đáy nồi. Ông ta chỉ tay vào mặt hắn, quát lớn:

"Cậu câm mồm! Nói thế mà nghe được à?"

"Tại sao không nghe được? Tại sao lại bắt tôi câm mồm? Tôi nói sai sao?"

Không biết có phải do Tạ Hưng gặp ảo giác hay không mà càng lúc, cậu càng cảm giác Thẩm Quyền tàn nhẫn hơn bất cứ ai, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Hắn không hề có ý định an ủi những người đang khóc than cho con mình cũng không hề bỏ bọn họ khỏi diện tình nghi ngay cả khi đã thấy họ xót thương cho con mình tới đỏ mắt.

"Nó là con gái tôi! Tôi làm sao làm ra loại chuyện thất đức đó được?!"

"Tại sao chị lại tin anh ấy?"

"Anh ấy là chồng tôi, là bố của con gái tôi, tôi hiểu anh ấy hơn ai hết."

"Nếu tôi là con trai hay chồng chị, chị cũng sẽ tin tôi mà thôi, giống như hiện tại tôi không hề nghi ngờ hai người bạn của tôi có thể làm ra loại chuyện này." Thẩm Quyền nâng mí mắt: "Chị không nghi ngờ con trai chị và chồng chị là bởi vì họ thân với chị. Chắc gì con gái chị đã nghĩ như vậy, chị đâu có khả năng đọc suy nghĩ người khác?"

"Nói láo!"

Người phụ nữ gầm lên.

"Vậy chứng minh đi." Thẩm Quyền bứt một sợi tóc trên đầu mình xuống: "Tất cả chúng ta cùng xét nghiệm ADN, tôi, hai người bạn của tôi, con trai và chồng chị. Cây ngay không sợ chết đứng."

Quả nhiên đây là cách hiệu quả nhất.

"Chồng tôi và con trai tôi thì cần gì phải xét nghiệm?"

"Chị đang sợ sao?" Thẩm Quyền híp mắt: "Chị vừa chột dạ đúng không?"

Người phụ nữ đúng là không hề chột dạ, hắn chỉ muốn kích động người kia mà thôi. Hiện tại, tâm lý của bà đang không ổn định sau cái chết của con gái, chọn thời điểm này để kích động là dễ nhất. Đây là tai hoạ khủng khϊếp nhất nhưng không phải tin tức chấn động nhất, sớm thôi, bà sẽ phải đối mặt với cú sốc còn lớn hơn và buộc phải vượt qua.

"Tại sao chị lại chột dạ, tôi thấy chị đổ mồ hôi kìa."

"Con trai chị vừa run rẩy mấy cái, chẳng lẽ cậu ấy biết gì đó?"

"Cha ruột còn có thể tiếp tay cho mẹ kế gϊếŧ con mình, con ruột còn có thể nhẫn tâm đánh cha mẹ vì tài sản. Không có gì là không thể."

"Toàn bộ chi phí xét nghiệm ADN sẽ là do nhà trường trả, phải không?"

Triêu Thị Kim không hề do dự mà gật đầu. Giờ này mà còn lo cho ngân sách nhà trường thì bà đúng là yêu tiền đến điên rồi.

Trong tình huống này mà vẫn còn có người đứng đây dồn ép người nhà sau cú sốc của họ thì người này chẳng còn tí nhân tính nào. Vừa đánh vừa xoa, ép bọn họ đến đường cùng.

"Đằng nào cũng phải làm xét nghiệm, nếu chúng tôi không phải thì cũng đã loại được 5 người ra khỏi diện tình nghi. Phải thì cảnh sát tìm thấy tội phạm, con gái chị được thanh thản. Đây là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra."

Người phụ nữ bắt đầu do dự. Thẩm Quyền không rảnh mà ngồi đây dằng co mãi, trực tiếp buông một câu:

"Hay chị biết gì đó nhưng giấu? Chẳng qua là chị đang cố bao che cho ai đó mà thôi."

"Được! Chúng tôi làm xét nghiệm."

Thẩm Quyền tặng cho bà một nụ cười nhàn nhạt. Triêu Thiên Chương và Tạ Hưng cũng bứt một sợi tóc trên đầu mình xuống, bọn họ khẳng định mình không làm, đã không làm thì không có gì phải sợ. Chẳng mấy chốc, các bác sĩ trong bệnh viện đã bắt đầu tiến hành.

Hàng ghế xanh đối diện với cửa phòng bệnh, vừa ngó vào đã thấy lớp khăn trắng muốt lộ ra đường cong nhấp nhô hình mặt người. Thẩm Quyền ngồi xuống, sắc mặt đen cực độ. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Tạ Hưng bỗng lén lút luồn tay ra đằng sau nắm lấy tay hắn, dịu giọng hỏi:

"Anh sao thế?"

Chỉ dựa vào cách Thẩm Quyền nói chuyện cũng biết, hắn đang mệt mỏi vô cùng. Lúc mới về nhà Thẩm Quyền cũng để cậu tắm trước còn mình thì đi dọn đồ, từ trưa tới giờ hai người họ chưa có gì bỏ bụng đã vội chạy tới bệnh viện. Đột nhiên Tạ Hưng bỗng cảm thấy biết nên cái bao tải bỏng ngô của ban tổ chức.

"Anh không sao, chỉ hơi buồn ngủ một chút."

Thẩm Quyền nở nụ cười, lại trở về dáng vẻ thân thiện như thường ngày, cứ như trong cơ thể hắn tồn tại hai người khác nhau vậy. Ánh đèn chập chờn phủ lên khuôn mặt hắn, khiến

"Đừng cố, anh ngủ một lúc đi."

"Không phải bây giờ, chừng nào thằng đó chưa quỳ xuống thì anh sẽ không ngủ."

Tạ Hưng định nói chờ cảnh sát điều tra hết các học sinh và giáo viên có liên quan thì tới bao giờ mới xong thì thấy đôi mắt Thẩm Quyền vẫn dính chặt lên ba người nhà của Lê Ngọc Linh. Cậu bỗng nhíu mày, nghĩ ra một thứ vô cùng đáng sợ.

"Đừng nói là anh biết ai rồi nhé?"

Thẩm Quyền gật gật đầu:

"Vừa biết xong."

Trong lòng cậu như có người châm lửa đốt, sốt sắng cả lên, không nhịn được buột miệng hỏi:

"Ai thế?"

"Bây giờ anh chưa có chứng cứ, lát nữa sẽ có ngay thôi."

Gần 2 giờ sáng, đám người bọn họ mới nhận được kết quả. Triêu Thị Kim ban nãy còn gật gà gật gù ngay lập tức tỉnh dậy, đứng song song với bọn họ. 5 tờ kết quả không ai giống ai được trả về cho người phụ nữ tóc dài. Lúc này, bà ta đã nín khóc nhưng hai mắt vẫn còn sưng vù lên, thỉnh thoảng lại xịt mũi mấy cái.

Bà kiểm tra từng tờ một trước sự chứng kiến của mọi người chung quanh. Lật tới tờ thứ 3, sắc mặt bà thoáng cái tái nhợt đi, suýt nữa ngã ngửa ra đằng sau. Người chồng theo thói quen đỡ lấy bà, vừa nhìn thấy nội dung viết bên trong tờ giấy, cả người bỗng run lên bần bật.

"Không...không thể nào."

Triêu Thị Kim nhận lấy tờ giấy kết quả từ trên tay người phụ nữ, vừa đọc được mấy dòng, da gà nổi hết cả lên.

Bốp!

Tạ Hưng giật mình, ngay khi thấy cậu con trai ngồi bệt dưới sàn nhà, cảm giác kinh tởm bỗng nổi lên từ trong lòng. Người đàn ông đứng bên cạnh bà mẹ bỗng bật khóc, hai mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống thằng con trai mình nuôi nấng từng ngày. Hai bên lông mày ông ta dính chặt lấy nhau, ông vung chân đá thẳng lên mặt con trai mình, vừa đánh vừa chửi:

"Thằng khốn! Tại sao lại là mày! Tại sao mày lại làm thế với em gái mình?!"

"Mẹ..."

Sắc mặt gã thoáng cái đen xì lại, cắn răng chịu đau mà lồm cồm bò dậy, dương mắt lên cầu cứu người phụ nữ. Bà ta sững sờ một lúc rồi lùi lại, cơ mặt càng lúc càng vặn vẹo.

"Tao thiếu của mày cái gì à? Từ bé tới giờ tao bỏ tiền ra nuôi mày ăn học, mày thích cái gì tao mua cho cái đấy. Giờ mày trèo lên đầu cái nhà này rồi đúng không?" Nước mắt ông ta trào ra như thác, giọng thét cùng trở nên nghẹn ngào: "Người sống với chó lâu ngày còn có tình cảm, đường đường là một người sống, là em gái mày mà mày...!"

Vừa nói, ông vừa giơ chân đạp tới tấp lên người thằng con trai. Gã đau đến nghiến răng nghiến lợi, ngước mắt lên nhìn những kẻ đứng nhìn, hận không thể bóp cổ bọn họ. Không một ai trong số những người kia có ý định ra ngăn người đàn ông. Ông ta khóc rất to, khóc đến thảm thương.

Người ta có câu, con hư tại cha tại mẹ, con gái ông tự sát là vì thằng con trai khốn kiếp của ông, cũng là vì ông không dạy dỗ nó cẩn thận.

Lê Lộc Bình đã cưỡиɠ ɧϊếp em gái mình. Xuất phát từ tâm lý cho rằng tìиɧ ɖu͙© là cái gì đó rất ghê tởm và gượng gạo, Lê Ngọc Linh đã không nói cho ai biết, dành nhiều thời gian tham gia các hoạt động ở trường hơn, hạn chế trở về nhà càng nhiều càng tốt, Lê Lộc Bình biết nó trốn tránh mình nên càng bực, thấy Lê Ngọc Linh thì trút giận lên đầu con bé.

Cho đến khi cô phát hiện ra mình đang mang thai.

Lê Ngọc Linh rất sợ, cô không biết phải nói với bố mẹ thế nào, càng không biết phá thai ở đâu. Lê Ngọc Linh nghĩ nếu cô tự sát ở nhà, Lộc Bình sẽ ngăn lại và tiếp tục cưỡиɠ ɧϊếp, đe doạ cô, tự sát tại trường sẽ ảnh hưởng tới Triêu Thị Kim.

Ngày bà nội cô đi chợ mua thức ăn, Lê Ngọc Linh đã buộc dây lên cánh quạt trần rồi treo cổ tự tử.