Chương 118

Lại là năm trăm!

Chẳng lẽ cô ta xem đó là tiền của mình mà muốn phạt bao nhiêu là phạt ư?

Nhìn dáng vẻ đeo kính và những lời mắng chửi của Dương Tĩnh, Tiêu Thước cắn răng chịu đựng.

Dương Tĩnh: “Cậu còn chưa đi?”

Mẹ kiếp, ngày đầu tiên đi làm đã bị phạt một nghìn rưỡi tệ, bọn họ thật sự muốn bỏ đói hắn ta phải không?

Tiêu Thước vốn muốn cãi lại, nhưng nghĩ tới thẻ của mình đã bị khóa, hắn đành phải im lặng cúi đầu.

Diệp Đồng vẫm không ngừng gọi cho hắn. Nhấc điện thoại, hắn tức giận hét lên: "Em gọi cái gì?"

Diệp Đồng ở đầu bên kia điện thoại bị tiếng hét làm cho giật mình! Dù sao thì Tiêu Thước vẫn luôn khách sáo với cô ta kể từ khi biết cô ta giành được dự án Nam Gia. Cho dù trước đó có kiên quyết chia tay thế nào, nhưng cuối cùng Tiêu Thước vẫn ngoan ngoãn quay lại với cô ta. Vậy thái độ bây giờ là sao?

"Ai chọc giận gì anh?" Diệp Đồng kiềm chế tức giận hỏi.

Tiêu Thước: “Không có gì, em không làm việc sao mà lại gọi cho anh?”

"Là Diệp Ngữ Ninh. Cô ta đã thừa nhận mối quan hệ của mình với chú bảy của anh. Cô ta thật khốn nạn, làm sao cô ta có thể làm như vậy trong khi trước đó còn từng đính hôn với anh?"

Hiện tại, Diệp Đồng đã không còn thái độ giả vờ ngoan ngoãn trước mặt Tiêu Thước hay Trịnh Thể Lan. Cô ta đã có thể nói bất cứ thứ gì cô ta muốn.

Khi Tiêu Thước nghe được lại là chuyện của Diệp Ngữ Ninh: "Được rồi được rồi, mới sáng sớm đừng có nhắc tới sao chổi đó làm gì?"

Hôm nay hắn vì Diệp Ngữ Ninh mà bị phạt năm trăm! Sau đó là kéo theo một nghìn tệ, nghĩ đến mà đau lòng.

Hắn tưởng rằng hôm nay mình đã không còn tiền đổ xăng!

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Tiêu Thước cũng có chút khó khăn nói: "Ừm, em có thể cho anh vay một vạn được không?"

"Cái gì?" Diệp Đồng còn tưởng mình nghe nhầm, Tiêu Thước, anh ta đang hỏi cô ta vay tiền?

Tiêu thiếu gia nhà Tiêu gia lại đi vay tiền cô ta?

Tiêu Thước: “Buổi trưa đi ăn anh sẽ giải thích. Em gửi qua wechat cho anh.”

Diệp Đồng: "..." Lần này cô ta đã nghe rõ là Tiêu Thước đang hỏi mượn tiền.

Cô te nghẹn lời: "Không, anh..."

“Tóm lại là em có cho anh vay không?” Tiêu Thước lập tức mất kiên nhẫn khi biết Diệp Đồng muốn hỏi.

Diệp Đồng không tin Tiêu Thước thật sự muốn vay tiền. Tuy không vui, nhưng xét đến mối quan hệ hiện tại của họ, cô ta miễn cưỡng nói: "Được rồi, em sẽ chuyển cho anh ngay."

“Tiêu Thước, ai cho phép cậu gọi điện thoại trong giờ làm việc?” Giọng nói nghiêm nghị của một người phụ nữ truyền đến.

Đồng tử của Diệp Đồng đột nhiên co lại.

Cô ta còn chưa kịp hỏi gì thì Tiêu Thước ở đầu bên kia đã cúp máy.

Sắc mặt Diệp Đồng càng tối sầm hơn khi nghe thấy tiếng bíp bíp phát ra từ điện thoại. Tại sao Tiêu Thước không thể gọi điện thoại ở nơi làm việc? Tiêu Thước đi làm? Anh ta đi làm ở đâu? Tiêu gia sa sút đến mức để con cháu đi làm công nhân?

Nghĩ đến đây, Diệp Đồng không khỏi mất bình tĩnh, nhưng vẫn gửi cho Tiêu Thước một vạn.

Mà Tiêu Thước lúc này đang bị Dương Tĩnh chỉ giáo: “Tôi không quan tâm trước đây cậu là ai, cậu là thiếu gia như thế nào, nhưng bây giờ nên nhớ, cậu chỉ là Tiêu Thước, nhân viên của bộ phận phát triển. Công ty không trả ba nghìn tệ chỉ để nuôi một người nhàn rỗi như cậu. Nếu cậu không lập được thành tích, thì chỉ có ăn phân!"

Tiêu Thước: "..." Hắn kinh ngạc mở to mắt nhìn Dương Tĩnh. Sao cô ta lại tức giận như vậy?

Tuy nhiên lần nữa đối mặt với Dương Tĩnh, Tiêu Thước lập tức phản kháng: "Mẹ kiếp, tôi bỏ cuộc!"

Sao Tiêu thị lại có thể biếи ŧɦái đến vậy, thật kinh tởm.

Nói xong, Tiêu Thước không thèm nhìn sắc mặt đen như than của Dương Tĩnh, cởi bảng tên ném xuống đất, quay người tức giận đi về phía thang máy.

Tiêu Lâm Dã đang định đi họp.

Lý Sóc sau khi nghe điện thoại thì lập tức đến ngăn cản anh: "Sếp, xảy ra chuyện rồi."

"Làm sao?"

"Tiêu Thước bỏ chạy rồi!"

Tiêu Lâm Dạ: “…” Trước đây khi ở nước ngoài, anh đã nghe nói nhiều về Tiêu Thước. Anh không ngờ người cháu trai này lại tệ hại đến vậy.

Tiêu Lâm Dạ nguy hiểm nhắm mắt lại, sau đó nói: "Gọi cho Tiêu Lý, anh ấy sẽ xử lý!"

Đối với Tiêu Thước, Tiêu Lâm Dạ hiện tại cũng rất tức giận. Giữa Tiêu Thước và Diệp Ngữ Ninh rốt cuộc là có chuyện gì? Hôm trước vừa đánh nhau, hôm sau đã cười đùa, nói thế nào cũng thật vô lý?

Nhưng hình ảnh hai người trò chuyện, cười đùa vẫn còn đọng lại trong đầu Tiêu Lâm Dạ, anh không thể nào gạt nó ra khỏi đầu.

Họp xong, Tiêu Lâm Dã quay về văn phòng, gọi cho Diệp Ngữ Ninh.