Chương 119

Diệp Ngữ Ninh đang họp về dự án núi Vân Môn, trên màn hình máy chiếu là những hình ảnh bản thiết kễ mẫu được cô vẽ trước đó.

Đang phân tích được một nửa, cuộc gọi ‘chồng mới cưới’ hiển thị trên màn hình. Dù đã từng thấy một lần, nhưng những người có mặt trong phòng không khỏi “Ơ” lên một tiếng.

Không ngờ, cô chủ nhỏ tưởng chừng như nghiêm khắc của họ lại khá lãng mạn.

Qua ghi chú tên trong danh bạ, có thể thấy được sếp họ đang hạnh phúc thế nào trong giai đoạn đầu của hôn nhân.

Diệp Ngữ Ninh vội vàng cúp điện thoại: "Tiếp tục đi."

Khi nghe thấy tiếng bíp phát ra từ điện thoại, Tiêu Lâm Dạ sắc mặt càng lúc càng đen.

Lý Sóc đi vào, không khỏi nghi ngờ nhìn Tiêu Lâm Dạ, rối rắm hỏi: “Sếp, anh có sao không?"

Không phải chỉ là chuyện Tiêu Thước bỏ việc thôi sao? Sao mặt anh ấy tối sầm thế?

Tiêu Lâm Dạ hít sâu một hơi thật sâu, đè nén căng thẳng trong lòng, cuối cùng không nói gì.

Suy đi nghĩ lại, anh cảm thấy Diệp Ngữ Ninh và Tiêu Thước không có quan hệ gì, nếu không cô ấy làm sao có thể đánh nó vào đồn cảnh sát được?

Nhưng cuộc cãi vã nho nhỏ giữa hai người họ trong tòa nhà văn phòng vào buổi sáng khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

Kết quả, cả một ngày làm việc Tiêu Lâm Dạ tính khí nóng nảy, kể cả Lý Sóc cũng bị anh mắng vì đưa thông tin sai lệch.

Lý Sóc cảm thấy rất oan ức. Chính vì vậy mà khi anh gọi cho Tiêu Lý, giọng điệu không hề có chút nể nang nào. Tiêu Lý nghe được, tức giận liền thông báo cho tất cả mọi người không ai được phép cho Tiêu Thước vay tiền.

Ngay cả Diệp Đồng cũng nhận được được điện thoại của Tiêu Lý, Diệp Đồng có vẻ bối rối: "Không thể cho anh ấy mượn tiền sao?"

"Cô cho nó mượn?"

"Sáng nay anh ấy vừa mượn cháu mười nghìn."

“Lấy lại ngay!"

"A?" Diệp Đồng sửng sốt! Muốn cô ta lấy lại? Với tính tình của Tiêu Thước, sao có thể kiên nhẫn với cô ta được?

Tiêu Lý rất tức giận. Chẳng trách tên khốn này lại dám bỏ việc ở Tiêu thị ngay sau khi bị đóng băng tài khoản. Chỉ vì trong tay đã có một vạn!

Tiêu Lý nghiến răng nghiến lợi nói: "Diệp Đồng, nếu cô vẫn muốn làm con dâu của tôi, của Tiêu gia, hãy đi lấy lại tiền ngay."

Diệp Đồng không khỏi mừng thầm khi nghe được lời này. Nghĩ tới việc Tiêu Lý đồng ý cho cô ta và Tiêu Thước kết hôn, cô ta liền nhanh chóng đồng ý: “Được, cháu sẽ làm ngay.”

"Nếu không lấy lại, cô sẽ không bao giờ vào được Tiêu gia!"

Vừa vui mừng chưa bao lâu, Diệp Đồng đã run rẩy sợ hãi khi nghe câu tiếp theo.

Đối mặt với những lời lẽ gay gắt như vậy, cô ta không dám phản bác chút nào. Diệp Đồng chỉ có thể kính cẩn nói với Tiêu Lý ở đầu bên kia điện thoại: “Chú đừng lo, cháu sẽ lập tức đi tìm anh ấy về.”

"Hừm" Tiêu Lý tức giận cúp điện thoại.

Diệp Đồng run rẩy nhanh chóng gọi cho Tiêu Thước.

Bên kia nhanh chóng bắt máy: "Sao vậy?"

“Buổi trưa chúng ta cùng đi ăn nhé?” Diệp Đồng không dám trực tiếp đòi tiền, cô ta tin chắc nếu vào lúc này mà đòi tiền, Tiêu Thước về sau nhất định sẽ không thèm nghe điện thoại.

Bây giờ cô ta đã chắc chắn là Tiêu Thước bị buộc làm việc ở Tiêu thị, nếu không sao chỉ cho anh ta vay một vạn tệ mà lại có hậu quả nghiêm trọng như vậy?

Tiêu Thước: “Được, em muốn ăn gì?” Tâm trạng hắn ta bây giờ không tốt, cũng không phát hiện ra điều gì đáng nghi trong giọng điệu của Diệp Đồng.

Diệp Đồng: “Ăn ở nhà hàng dưới tầng công ty em là được, anh tới được không?”

“Ừ, anh sẽ qua ngay.”

Diệp Đồng thầm thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin Tiêu Thước sẽ tới chỗ mình.

Dù thế nào đi nữa, phải gặp nhau trước thì mới đòi được tiền.

---

Diệp Ngữ Ninh họp đến giữa trưa. Cô nhìn điện thoại, không có cuộc gọi hay tin nhắn nào của Tiêu Lâm Dạ, cô không khỏi có chút sợ hãi.

Cô biết rất rõ buổi sáng anh tức giận!

Sáng giờ cô không trả lời điện thoại của anh, không biết có phải anh sẽ tức giận hơn không, bây giờ cô có nên gọi lại cho anh không?

Tiêu Lâm Dạ đã chăm sóc cô rất tử tế trong khoảng thời gian này, nên cô miễn cưỡng dỗ dành anh vây.

Sau một hồi đấu tranh tâm lý, Diệp Ngữ Ninh quyết định gọi cho Tiêu Lâm Dạ, đang chuẩn bị bấm số thì Đường Khê đã gọi đến trước.

Bất đắc dĩ, Diệp Ngữ Ninh nhấn nút trả lời.

"Em yêu, chúng ta cùng nhau đi ăn trưa nhé?" Giọng nói nhanh nhẹn và hoạt bát của Đường Khê từ bên kia truyền đến.

Diệp Ngữ Ninh: "Không được."

"Em đang làm gì vậy? Em có chồng nghèo rồi nên em không cần một đứa con nhà giàu như anh sao?"

Diệp Ngữ Ninh nói không nên lời!

Đường Khê luôn nói chuyện một cách tùy ý như vậy. Tuy nhiên, Diệp Ngữ Ninh rất mừng vì cô ấy đã có thể thoát khỏi cái bóng tâm lý sau ly hôn nhanh như vậy.

Nhắc đến người chồng tội nghiệp của mình, Diệp Ngữ Ninh không khỏi thở dài: “Người chồng nghèo của tớ bây giờ đang giận, tớ đau đầu quá!”

"Cái gì? Anh ấy giận cậu? Tại sao? Cậu không đưa đủ tiền tiêu vặt cho anh ấy?"

Diệp Ngữ Ninh: "..." Sao Đường Khê có thể nghĩ ra lý do như vậy được nhỉ?

Cô ấy thật sự cho rằng người chồng nào cũng giống như Giang Bá, ăn bám như một con đỉa sao?