Chương 120

Nhưng khi nghĩ đến nguyên nhân khiến Tiêu Lâm Dạ tức giận, cô lại không biết là vì sao, cảm thấy đầu đau vô cùng!

Nhưng đau thì đau, đối mặt với lời nói của Đường Khê, cô không khỏi phản bác: "Anh ấy không phải là người như Giang Bá, cậu đừng suy nghĩ nhiều."

Nói đến đây, Đường Khê không nhịn được hai tiếng "chậc chậc": "Hai cậu mất bao lâu mới hiểu nhau được như vậy? Nhìn cậu bảo vệ anh ấy như thế nào kìa."

“Thành thật mà nói, hiện tại anh ấy là người chịu trách nhiệm cho phần lớn chi phí sinh hoạt trong gia đình, trông anh ấy chi tiêu rất thoải mái.”

Nhân viên văn phòng bình thường có dễ gánh vác chi phí trong nhà không?

"Vậy thì số tiền cậu bỏ ra chắc chắn sẽ không lớn phải không?"

“Hiện tại đã có dì giúp việc, tớ mua rau, nguyên liệu cho nấu ăn cũng không đắt lắm.”

Hôm đó cô đến siêu thị Sam mua cũng không nhiều, chỉ bỏ ra hai đến ba trăm tệ! Nhưng mỗi lần Tiêu Lâm Dạ mua, anh đem về rất nhiều thứ.

Nếu thực sự chỉ có mức lương trung bình thì chắc chắn sẽ rất khó khăn đúng không? Nhưng chính anh đã đề nghị thuê người giúp việc.

Diệp Ngữ Ninh chỉ biết Tiêu Lâm Dạ làm việc ở bộ phận kinh doanh chứ cũng không biết chức vụ cụ thể của anh là gì.

“Vậy thì có vẻ như thu nhập của anh ấy khá tốt.”

"Ừm, hẳn là như vậy." Diệp Ngữ Ninh nói.

Nó đến lý do tại sao Tiêu Lâm Dạ tức giận, Đường Khê không khỏi nghĩ đến chuyện trước đó của Diệp Ngữ Ninh.

Sẽ thật kỳ lạ nếu anh ấy không tức giận khi Diệp Ngữ Ninh gọi bố anh ấy là "ông nội" và "ông ngoại” cùng một lúc.

"Anh ấy có nói gì về chuyện lần trước không?" Đường Khê hỏi.

Câu hỏi đột ngột của Đường Khê khiến Diệp Ngữ Ninh không kịp phản ứng: "Sao vậy?"

"Cậu nhầm lẫn ba anh ấy là ông nội và ông ngoại, sao anh ấy có thể không để trong lòng được?”

Diệp Ngữ Ninh: "..."

Đường Khê: “Sao cậu không mua quà để xin lỗi?”

"Nhà anh ấy ở Lăng Thành, xa như vậy!"

"Dù có xa đến đâu thì cũng phải đến! Cuối tuần này cậu không thể đi sao?"

“Không!” Sẽ không có chuyện đó xảy ra.

Mà cô cũng đã từng hỏi Tiêu Lâm Dạ về chuyện đó, anh không hề giận cô chút nào.

Trong giây lát, Đường Khê nói không nên lời. Mặc dù cô không thích đàn ông phượng hoàng cho lắm, nhưng hiện tại, chẳng phải Tiêu Lâm Dạ và Diệp Ngữ Ninh sống rất tốt sao?

Đàn ông có giận thì phụ nữ cũng phải bao dung chút ít, không ngờ Diệp Ngữ Ninh lại thẳng thắn như vậy!

"Chuyện này xảy ra bao lâu rồi? Cậu không làm gì cả. Chẳng trách anh ấy lại tức giận."

"Tớ hỏi anh ấy thì anh ấy nói bố anh ấy có tức giận cũng không sao cả."

"Đó là bởi vì cậu không quan tâm đến cảm xúc của anh ấy."

Diệp Ngữ Ninh: "..." Đầu cô muốn nổ tung ngay lập tức!

Đường Khê lại tiếp tục nói với cô về bản chất của con người và trí tuệ trần tục.

Khi thời cơ đến, cô cũng phải ủng hộ dỗ dành Tiêu Lâm Dạ. Đường Khê cho rằng chuyện xảy ra lần này quả thực là lỗi của Diệp Ngữ Ninh, nên cô phải chủ động xin lỗi anh.

Tất nhiên, nếu như cô đã dỗ dành mà anh vẫn không chịu thì đó là loại đàn ông không đáng được trân trọng.

Diệp Ngữ Ninh đã hiểu. Sau khi cúp điện thoại, cô chuẩn bị gọi cho Tiêu Lâm Dạ.

Tuy nhiên, vừa nhấc máy, cuộc gọi của Trịnh Thể Lan lại vang lên. Diệp Ngữ Ninh cúp máy ngay lập tức.

Nhưng đầu bên kia vẫn không bỏ cuộc và tiếp tục gọi hết lần này đến lần khác.

Diệp Ngữ Ninh: "Bà gọi làm gì?" Cuối cùng không chịu nổi nữa, cô bắt máy.

Trịnh Thể Lan: “Cuối tuần về nhà ăn cơm đi.”

Diệp Ngữ Ninh: "Tôi không ăn!" Ăn cơm? Không phải bữa cơm chung lần trước còn khiến cô tức giận đến giờ sao?

Diệp Ngữ Ninh nhận ra rằng chỉ cần Trịnh Thể Lan yêu cầu cô trở về nhà họ Diệp thì chắc chắn là có chuyện không ổn.

Những lời nói thẳng thắn của cô khiến Trịnh Thể Lan nghẹn họng. Sau đó bà ta nói: "Tại sao? Vì chuyện Tần gia, mày thật sự tính cả đời không tha thứ cho tao sao?"

"..."

"Diệp Ngữ Ninh, đừng quên, cả Thượng Thành này ai cũng biết tao là mẹ mày!"

Nghe được lời này, Diệp Ngữ Ninh lập tức cảm thấy buồn nôn: "Bà đang nói nhảm cái gì vậy!"

“Dẫn chồng mày về cho tao gặp mặt.”

Muốn biết chồng cô sao? Diệp Ngữ Ninh tự nhiên biết Trịnh Thể Lan đang muốn làm gì.

Cô chế nhạo và nói: "Bà không cần phải cất công nhắm vào anh ấy. Anh ấy chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường. Bà không thể nào lấy được ba trăm triệu tiền bồi thường từ anh ấy đâu."

Nghĩ đến ba trăm triệu mà Trịnh Thể Lan trả lại cho nhà họ Tần. Không cần nghĩ cũng biết, hiện giờ Trịnh Thể Lan nhất định vẫn đang đau lòng vì số tiền đó.

Sau ngần ấy thời gian, bà ta vẫn không kìm lòng được và muốn người chồng mới cưới của cô trả thay?

Tại sao bọn họ vẫn không thể nào rút kinh nghiệm được vậy? Có phải bà ta cảm thấy bản thân vẫn chưa học được bài học đắt giá?

Trịnh Thể Lan ở bên kia điện thoại lúc này đang ở nhà, Diệp Thế Long đang ngồi bên cạnh bà ta. Lúc này, khi nghe Diệp Ngữ Ninh nói chồng mới cưới của cô chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, bà ta hít một hơi thật sâu.

Trịnh Thể Lan vô thức liếc nhìn Diệp Thế Long đang ngồi bên cạnh, sau đó nghiến răng nghiến lợi: "Tao nuôi mày tốt như vậy, sao mày lại lấy một nhân viên văn phòng bình thường?"

"Bây giờ bà mới chịu thừa nhận rằng tôi xuất sắc?" Diệp Ngữ Ninh đáp lại với giọng điệu ngày càng mỉa mai.

Nghe được cái miệng như dao của cô, Trịnh Thể Lan sa sầm mặt.