Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Cuộc Hôn Nhân Chớp Nhoáng, Chồng Đại Gia Giàu Nhất Lại Nghiện Cô Ấy

Chương 122

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trần Vi cầm túi rời đi.

Diệp Ngữ Ninh cũng thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đến nhà hàng đợi Tiêu Lâm Dạ. Ở chung với Tiêu Lâm Dạ lâu ngày, cô ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, nên nắm được một số sở thích của anh.

Trần Vi vừa rời khỏi tòa nhà, gặp Tiêu Thước đang bước xuống từ taxi!

Khóe miệng Trần Vi không khỏi co giật, người này từ bao giờ lại đi taxi? Không phải tên này luôn thích khoe khoang sự giàu có của mình hay sao.

Nhìn thấy Trần Vi, Tiêu Thước sắc mặt khó coi, hung tợn trừng mắt nhìn.

Không ưa gì Diệp Ngữ Ninh, nên hắn ta đương nhiên cũng không thích tất cả mọi người xung quanh cô.

Trần Vi có chút khó hiểu trước ánh mắt của Tiêu Thước.

Tiêu Thước bước tới: “Nói với cô chủ của cô, cô ta sẽ không kiêu ngạo được bao lâu đâu!”

Trần Vi: "Anh có làm sao không? Đã hủy hôn bao lâu rồi mà vẫn nhớ mãi không quên được sếp tôi à?"

“Không quên được cô ta? Cô ta nghĩ mình là ai? Rồi sẽ có một ngày tôi sẽ khiến cô ta hối hận?” Tiêu Thước giận dữ nhảy dựng lên.

Rõ ràng, tất cả những gì hắn ta gặp phải, đều do Diệp Ngữ Ninh gây ra. Nếu không có cô ta, cuộc sống của hắn đã không đến nỗi tồi tệ như vậy.

Nghĩ đến đây, Tiêu Thước càng thêm chắc chắn, chính Diệp Ngữ Ninh đã hại hắn thành ra thê thảm thế này!

Trần Vi không thể chịu nổi cái tính thối nát của Tiêu Thước: "Vậy tại sao anh cứ hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt sếp tôi. Anh có bản lĩnh thì đừng bao giờ đến tìm cô ấy nữa."

"Tôi cố tình xuất hiện trước mặt cô ta lúc nào? Đừng có nói nhảm."

"Tôi nói nhảm sao? Sếp tôi mở công ty ở đây đã được năm năm, nếu không muốn gặp cô ấy thì mở văn phòng ở đây làm gì?"

"Cô……"

Thấy Tiêu Thước tức giận nghiến răng nghiến lợi, Trần Vi hừ một tiếng: "Tôi thì sao? Nếu tôi là anh, tôi sẽ thấy rất nhục nhã." Nói xong, cô kiêu hãnh rời đi.

Tiêu Thước không ngờ ngay cả một trợ lý nhỏ bé cũng dám coi thường hắn. Được lắm, đợi một ngày hắn sẽ trả đủ.

Tiêu Lâm Dạ ở trong xe, nhìn Tiêu Thước và Trần Vi cãi nhau, trong mắt là sự chán ghét.

Anh không thích Tiêu Thước, nhưng cũng không có thiện cảm với chủ tớ ở Mạn Lang.

Diệp Ngữ Ninh gọi đến. Tiêu Lâm Dạ: “ Tôi nghe đây!”

Diệp Ngữ Ninh :"Anh đến chưa? Tôi gọi món rồi!”

“Ừm, tôi lên ngay.” Lúc nói chuyện, giọng điệu của Tiêu Lâm Dạ không khỏi trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.

Anh tuy không thích Mạn Lang, nhưng Diệp Ngữ Ninh là vợ anh, anh không nỡ lạnh nhạt với cô.

Lúc anh đến nơi, Diệp Ngữ Ninh đang ngồi đợi, trước mặt cô đồ ăn đã được dọn sẵn.

Nhìn thấy Tiêu Lâm Dạ, Diệp Ngữ Ninh vẫy tay.

Tiêu Lâm Dạ đi tới, nhìn thấy trên bàn đều là những món anh thích ăn, tâm trạng buồn rầu suốt cả buổi sáng đã phần nào tiêu tan.

Diệp Ngữ Ninh rót cho Tiêu Lâm Dạ một ly rượu đỏ: "Thế nào? Tôi gọi đúng không?"

“Ừm. Cám ơn em." Tiêu Lâm Dạ lịch sự trả lời.

Diệp Ngữ Ninh đặt chai rượu xuống, cầm ly nước trái cây trước mặt lên uống một ngụm. Cô nghiêng người, liếc nhìn anh.

Tiêu Lâm Dạ cảm nhận được ánh mắt của Diệp Ngữ Ninh, ngước mắt lên nhìn cô: "Em đang nhìn cái gì vậy?"

Đôi mắt Tiêu Lâm Dạ rất sâu, khiến Diệp Ngữ Ninh không thể nào nhìn thấy được cảm xúc trong mắt anh.

Điều này khiến Diệp Ngữ Ninh có chút thất vọng, cô nói: "Xem anh còn tức giận hay không."

Tiêu Lâm Dạ tay cầm ly rượu vang đỏ hơi dừng lại một chút, anh nhướng mày: “Vậy em có thấy tôi còn tức giận không?”

Anh cứ nghĩ cô gái nhỏ bé trước mặt anh là người vô tâm, nhưng không ngờ cô cũng có chút tinh tế.

Diệp Ngữ Ninh nghe được lời này liền không vui: "Tôi không phải kẻ ngốc."

Trừ khi cô là kẻ ngốc, nếu không sao cô có thể không cảm nhận được tâm trạng thất thường lúc sáng của anh.

Thấy cô bĩu môi tỏ vẻ oan uổng, trong mắt Tiêu Lâm Dạ tràn ngập sự dịu dàng: “Thực xin lỗi.”

"Tại sao anh lại xin lỗi?”

Nếu Tiêu Lâm Dạ thực sự tức giận thì nhất định là vì cô, nhưng anh lại xin lỗi, vậy thì vì sao?

Tiêu Lâm Dạ: “Chỉ là chuyện công việc, không liên quan gì đến em.”

"Ah?" Nghe có vẻ Tiêu Lâm Dạ đang gặp chuyện không ổn.

Diệp Ngữ Ninh có chút áy náy, lúc này đành phải nói với anh mấy câu: "Anh làm sao vậy, không nên mang cảm xúc tiêu cực ở công ty về nhà."

Nói thì nói như vậy, nhưng trước đây không phải cô cũng như vậy sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »