Chương 52

Đợi khoảng nửa tiếng, Tiêu Lý cuối cùng cũng đi ra khỏi văn phòng. Vẻ mặt của ông ấy rõ ràng đã dịu đi, chắc chắn cuộc trò chuyện bí mật với Diệp Ngữ Ninh đã diễn ra tốt đẹp. Trong nháy mắt Tiêu Thước đứng lên, hắn nhăn mặt đau đớn, Tiêu Lý trừng mắt nhìn hắn! Nhưng vẻ hung ác trong mắt Tiêu Lý rõ ràng đã dịu đi hơn trước, đòn đánh vừa rồi đã có hiệu quả như mong muốn, khiến ông ấy thở phào nhẹ nhõm.

Đưa hai người này vừa đi, Trần Vi vội vàng trở lại văn phòng tìm Diệp Ngữ Ninh: "Bọn họ là thật sự tới xin lỗi sao?"

"Em nghĩ thế nào?" Diệp Ngữ Ninh hừ một tiếng! Xin lỗi? Nghĩ tới bộ dáng vừa rồi của Tiêu Lý, cô chỉ đánh giá hai chữ: đạo đức giả! Ông ta nói rằng cô đã bị oan, nhưng còn ông ta, thân là bố chồng tương lai, cho tới bây giờ mới phát hiện ra chuyện trái đạo đức mà Tiêu Thước đã làm ư?

Trân Vi ngay lập tức cho rằng điều đó là không thể: "Đó có phải là vì chuyện hợp tác của Tiêu thị không?"

Diệp Ngữ Ninh gật đầu: "Ừm" rồi nói: "Có vẻ như vị chủ tịch mới của Tiêu thị thực sự có thể kiểm soát được gia đình này!" Mặc dù cô không quan tâm người đó là ai! Nhưng ai chẳng muốn sống một cuộc sống bình yên? Cho đến nay, Tiêu Thước đã quấy rối và đe dọa cô bất cứ lúc nào hắn ta muốn vì Diệp Đồng. Dù không mất một miếng thịt nào, nhưng Diệp Ngữ Ninh cũng không thể chịu nổi. Với rất nhiều đối tác phải giải quyết mỗi ngày, cô không có thời gian để lãng phí vào loại đàn ông chó đó. Nếu người này có thể xích Tiêu Thước lại thì thật tốt!

Trần Vi: "Vậy bây giờ Tiêu Lý đã cho chị một lời giải thích thỏa đáng rồi phải không?"

"Cũng không tệ!" Diệp Ngữ Ninh tâm tình rất tốt. Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi Tiêu Thước bị Tiêu Lý đánh, lần đầu tiên cô cảm thấy Tiêu Lý cũng rất lợi hại. Trước đây hắn ta ngoài kiêu ngạo và kiêu ngạo khi trút giận thay cho Diệp Đồng, thì bây giờ hắn ta trông vô cùng xấu hổ và thảm hại~! Diệp Ngữ Ninh chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân trong đời lại đợi được đến khi Tiêu Thước cúi đầu xin lỗi như hôm nay!

"Vậy là chúng ta dự định lại hợp tác với Tiêu thị dự án núi Nam Gia?" Tim Trần Vi sắp nhảy thẳng lên cổ họng. Tất cả những gì cô ấy có thể nghĩ đến là những đêm đau khổ tăng ca vì Tiêu thị.

Nói tới hợp tác, Diệp Ngữ Ninh nhướng mày: "Đây là hai việc khác nhau mà không phải sao?"

"Hả?" Hai việc khác nhau? Toàn thân Trần Vi căng cứng! Không, cái này...!

Diệp Ngữ Ninh: "Tiêu Thước gây sự với tôi, vợ sắp cưới của hắn đã đập phá văn phòng của tôi, hắn không nên cho tôi một lời giải thích sao?" Vậy điều này có liên quan gì đến việc có nên hợp tác với núi Nam Gia nữa không?

Trần Vi hít sâu một hơi, ngơ ngác gật đầu: "Đúng vậy ~!" Nhưng vấn đề là Tiêu thị chưa hẳn đã có ý đó. Hôm nay, ngay cả Tiêu Lý cũng bị gọi đến để đánh Tiêu Thước trước mặt cô trong văn phòng. Lời xin lỗi này rõ ràng là có mục đích!

"Được rồi, đến lúc tan làm rồi." Diệp Ngữ Ninh không muốn tiếp tục nói về những vấn đề liên quan đến Tiêu thị. Hiện tại cô rất đói, Tiêu Lâm Dạ nói tối nay anh sẽ làm đồ ăn ngon cho cô. Đây đều là những người họ Tiêu, sao lại khác nhau như vậy? Càng so sáng, càng thấy Tiêu Thước càng trở nên vô dụng!

Vừa rồi lúc cô đang nói chuyện với Tiêu Lý, Tiêu Lâm Dạ đã gửi tin nhắn cho cô. Anh không nói gì trên WeChat, anh ấy chỉ gửi cho cô ấy một bức ảnh về nguyên liệu của tối nay, đó là một con thỏ đã được làm sạch.

Diệp Ngữ Ninh lập tức trả lời: "Mười phút nữa tôi sẽ về đến nhà!" Rồi Diệp Ngữ Ninh rời văn phòng với đôi chân đi nhanh như gió. Trần Vi đi theo cô vài bước nhưng vẫn không chen vào thang máy cùng cô được.

Vừa bước vào nhà, Diệp Ngữ Ninh có thể ngửi thấy mùi thơm của thịt thỏ, cùng với mùi thơm của các nguyên liệu khác. Điều này trực tiếp kí©h thí©ɧ vị giác của Diệp Ngữ Ninh! Cô nhanh chóng vào nhà thay giày, thay quần áo.

Khi mọi việc đã được sắp xếp xong xuôi, món thỏ chiên của Tiêu Lâm Dạ đã được bày sẵn trên bàn. Diệp Ngữ Ninh vội vàng quay người đi vào phòng bếp lấy bát đĩa và đũa.Tiêu Lâm Dạ nhìn tấm lưng mềm mại của cô, khóe môi nở nụ cười dịu dàng.

Diệp Ngữ Ninh thực sự rất đói! Cô chưa ăn gì ăn nên muốn tan làm sớm nhưng Tiêu Lý đã đến và làm chậm trễ thời gian của cô gần một tiếng. Tiêu Lâm Dạ cầm lấy ly nước cam đưa cho cô, Diệp Ngữ Ninh lập tức hỏi: “Có đá không?”

Khi người đàn ông nghe thấy điều này, tay anh ta ngừng cử động! Sau đó anh nhìn cô: “Uống lạnh, nửa đêm muốn đến bệnh viện sao?”

"Không, bụng tôi ổn!" Mỗi khi cô ăn thứ gì đó không nên ăn, cơn đau thường không xuất hiện ở ruột và dạ dày mà ở răng của cô. Hơn nữa, tối nay trong món này không có ớt nên không sao cả! Cho dù cô có nói lời này, Tiêu Lâm Dạ cũng không nghe cô nói: “Ở nhiệt độ phòng thì ăn rất ngon rồi.”

Diệp Ngữ Ninh cong môi, không trả lời. Đối với loại đồ chiên này phải kèm theo đồ uống có đá lạnh, nếu không sẽ không ngon.

Tiêu Lâm Dạ nhìn cô cong môi, cười nói: “Em có vẻ sống buông thả bản thân trong việc ăn uống?” Diệp Ngữ Ninh sửng sốt một lúc khi nghe thấy từ "buông thả". Sau đó, cô lập tức trả lời: "Thức ăn là thứ quan trọng nhất đối với con người. Vì nó là thứ quan trọng nhất trong cuộc sống, tại sao nó không phải là thú vui chính trong cuộc sống được chứ?"

Những lời này khiến Tiêu Lâm Dạ không nói nên lời. Nhưng liệu Diệp Ngữ Ninh có biết đã có bao nhiêu người phải nặng mấy trăm cân vì "thú vui" này không? Nhưng cô dường như không phải lo lắng về vấn đề này, vì cô ấy chỉ nặng chưa đến năm mươi cân ngay cả lúc vừa ăn xong!

Diệp Ngữ Ninh vừa rót nước cam, tin nhắn của Lý Sóc liền truyền đến. Khoảnh khắc màn hình điện thoại di động trên bàn lóe lên, Diệp Ngữ Ninh liếc nhìn thấy từ ‘Mạn Lang".