Chương 55



Nhìn Diệp Ngữ Ninh như con nhím đang xù lông, nỗi phiền muộn của Đường Khê hoàn toàn tan biến. Cô không khỏi cười lớn: “Sao cậu lại muốn tìm anh ta?”

"Tớ trả thù thay cậu, nếu không đánh không phải là có lỗi với bản thân quá sao?" Diệp Ngữ Ninh tức giận nói.

Đường Khê hoàn toàn cảm thấy tốt hơn sau khi nghe Diệp Ngữ Ninh đòi đánh trả cho mình. Đó là lý do tại sao cô thân với Diệp Ngữ Ninh. Sau khi cô và Giang Bác mâu thuẫn, người nhà hai bên đã cố gắng thuyết phục bọn họ. Một bên thì cho rằng có vợ xinh đẹp và giàu có như vậy nên hãy vì quá khứ và con cái mà cho nhau cơ hội. Một bên cứ đương nhiên cho rằng cô là người phụ nữ ích kỉ và độc ác không quan tâm đến tình yêu, gia đình nên mới ra cớ sự này.

Tuy nhiên, điều mà những người đó không biết là càng nghe những lời như vậy, Giang Bác càng chán ghét cô. Tại sao một con người trước và sau có thể khác nhau đến như vậy? Trước đây anh ta đã phải nỗ lực bao nhiêu để thể hiện được những điều đẹp đẽ đó? Còn mọi người, đều nói những điều khiến cô phát ốm...!

Chỉ có Diệp Ngữ Ninh, dù là lỗi của ai, cô cũng sẽ kích động mắng Giang Bác trước. Nhìn Diệp Ngữ Ninh có vẻ giận hơn cô khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, giống như bây giờ. Thái độ quyết tâm tìm cách giải quyết với Giang Bác của Ninh Ninh đã khiến nỗi bất mãn trong lòng cô hoàn toàn biến mất. Cơn giận tiêu tan, cô không khỏi "chậc chậc" hai lần: "Cậu nói cho tớ biết, tại sao một cô gái mảnh mai như cậu lại hung hăng đến vậy?"

"Tớ không hung hăng mà được sao? Tớ không hung hăng, mọi người đều cho rằng tớ là quả hồng mềm, muốn chà đạp sao cũng được ư?."

Đường Khê gật đầu: "Đúng vậy!" Cô ấy có cần phải hung hăng hơn nữa giống Ninh Ninh không? Cũng may Diệp Ngữ Ninh tính tình nóng nảy, mấy năm nay không phải chịu đau khổ trước mặt những kẻ vô liêm sỉ trong nhà họ Diệp đó.

Nhìn thấy vết thương trên mặt Đường Khê, Diệp Ngữ Ninh tức giận nói: "Chúng ta đi tìm hắn!"

"Được rồi, cậu muốn tìm cái gì, hắn cũng không còn liên quan gì tới tớ nữa." Đi tìm tên khốn đó? Cô quyết sẽ không tìm hắn nữa. Giây phút ký tên lên đơn ly hôn chiều này, cô cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Diệp Ngữ Ninh nghe xong cũng không để ý nữa, nhướng mày: "Thật sự đã ly hôn? Còn mấy đứa nhỏ?"

Đường Khê gật đầu: “Tớ đã làm xong thủ tục trước khi ly hôn, hai đứa trẻ đều là của tớ.” Đúng vậy, con là của cô, tên chó đó thích làm gì thì làm, muốn chết đâu thì chết, chết càng xa càng tốt.

Diệp Ngữ Ninh nghe vậy, cô chỉ hỏi: "Sao hắn ta lại đồng ý?" Diệp Ngữ Ninh có chút khó hiểu về điều này. Cô đã thấy Giang Bác trở nên vô liêm sỉ như thế nào kể từ khi ly hôn! Với thái độ đó, xem ra mấy năm nữa cũng không giải quyết được, đây chính là một phiền phức lớn.

Đường Khê: "Đối với bạo lực gia đình nghiêm trọng, một khi làm thủ tục tố tụng, hắn sẽ không được hưởng bao nhiêu lợi ích, có thể còn bị giam giữ năm năm!"

Diệp Ngữ Ninh: "..." Chẳng trách! Những tên khốn như Giang Bác chỉ biết ức hϊếp kẻ yếu, nhưng lại sợ hãi kẻ mạnh! Nhìn thấy Đường Khê bị đánh như vậy, Diệp Ngữ Ninh vẫn là rất tức giận, chỉ vì muốn hắn tự nguyện kí đơn mà như muốn mất đi nửa cái mạng. Cô ậm ừ: “Vậy là cậu yêu cầu hắn ta ký với điều kiện cậu sẽ không khởi kiện? Số tiền lớn lắm phải không?”

"Không nhiều lắm, nhưng tớ sẽ mau chóng lấy lại." Khi Đường Khê nói lời này, trong mắt cô hiện lên một tia băng lạnh.

Diệp Ngữ Ninh biết Đường Khê không phải kẻ thua cuộc, lần này cô ấy thua chủ yếu là do thực lực nam nữ chênh lệch. Nhưng dù thế nào đi nữa, sau khi ly hôn, quyền nuôi dưỡng con cũng là của Đường Khê, có thể coi như phần nào đã gỡ bỏ cái xương trong cổ họng.

Hai người trò chuyện một lúc về Giang Bá, Đường Khê hỏi vài câu về Tiêu Lâm Dạ. Đường Khê sợ rằng Diệp Ngữ Ninh sẽ giẫm vào vết xe đỗ của cô! Diệp Ngữ Ninh biết Đường Khê làm như vậy là vì quan tâm cô, cô gật đầu: "Yên tâm, nếu tớ phát hiện có gì không ổn liền ly hôn!"

"Được thôi, miễn là cậu luôn giữ cho đầu óc tỉnh táo." Đường Khê cảm thấy Diệp Ngữ Ninh rất thông minh và biết cách giữ chặt những con át chủ bài của mình. Ít nhất người đàn ông đó không đến với Diệp Ngữ Ninh vì tiền của cô ấy.

Diệp Ngữ Ninh: “Tớ đã sống với những con người như vậy hơn nửa đời mình, tớ sao có thể không biết những chuyện như vậy được?” Đây chính là sự thật! Trịnh Thể Lan và gia đình bà ta đều là những người có thành tích chó má tuyệt đối, dưới sự đào tạo của những người có thành tích hàng đầu như vậy, Diệp Ngữ Ninh làm sao không thông minh cho được.

Hai người lại trò chuyện, thấy Đường Khê không có chuyện gì, Diệp Ngữ Ninh yên tâm trở về. Vào nhà, cô nhìn thấy Tiêu Lâm Dạ từ thư phòng đi ra. Người đàn ông nhìn cô từ trên xuống dưới, cau mày: “Em không phải đi lấy thứ gì sao?”

"Nó hỏng rồi, tôi không muốn nữa!" Diệp Ngữ Ninh vô thức nói tiếp. Dù sao anh cũng không biết cô sẽ lấy gì, những gì cô nói lúc nãy chỉ là một lý do. Trời cũng đã khuya nên hai người cũng không nói gì nhiều mà trở về phòng.

Tiêu Lâm Dạ ngày hôm sau đã thuê một người giúp việc bán thời gian có thể nấu ăn. Không cần chuẩn bị bữa sáng và bữa trưa, chỉ cần chuẩn bị bữa tối cho họ. Bữa sáng vẫn là Tiêu Lâm Dạ làm, anh chiên cho cô hai quả trứng ốp la, nướng xúc xích và hai lát bánh mì. Diệp Ngữ Ninh cảm thấy như vậy cũng tương xứng với số tiền đã bỏ ra. Hai người cùng nhau ăn sáng.

Lúc vào thang máy, Tiêu Lâm Dạ nói: “Tôi đưa em đi.”

“Anh sẽ không đến muộn chứ?” Diệp Ngữ Ninh nhướng mày, vô thức muốn từ chối. Tuy nhiên, người đàn ông lắc đầu: "Không, vẫn còn sớm." Nếu vậy thì cô không từ chối nữa.