Chương 60

Diệp Ngữ Ninh đang trên đường đến Công Sơn! Vừa mở máy lên đã liên tục có những âm thanh thông báo tin nhắn, cuộc gọi nhỡ. Trong đó Diệp Đồng là gửi nhiều nhất, theo sau là Trịnh Thể Lan! Về phần tin nhắn, không có những lời chửi bới như trước, tất cả đều là sự tức giận bị đè nén, thậm chí qua sóng vô tuyến cũng có thể cảm nhận được những người bên đó đang phát điên!

Diệp Đồng 1: "Diệp Ngữ Ninh, nghe điện thoại, nghe điện thoại!"

Diệp Đồng 2: "Mày không có dũng khí nghe điện thoại sao? Mày biết tao tìm mày vì cái gì nên mày không dám nghe điện thoại phải không?"

Diệp Đồng 3: "Diệp Ngữ Ninh, nghe điện thoại, nghe điện thoại..." Có vô số tin nhắn yêu cầu cô nghe điện thoại, điều đó cho thấy Diệp Đồng đang rất tức giận. Và cho dù hôm nay có như thế nào thì Diệp Đồng cũng không dám mắng chửi cô qua điện thoại! Thực sự là hiếm thấy...

Nhìn thấy nụ cười trên môi Diệp Ngữ Ninh, Trần Vi không khỏi hỏi: "Có chuyện gì tốt sao?" Chẳng lẽ Tiêu thị đã đồng ý sửa đổi điều khoản vi phạm hợp đồng? Không thể? Cô ấy còn chưa kịp nói chuyện với trợ lý Lý Sóc.

Diệp Ngữ Ninh: "Con chó điên đã ăn phải bã, đang giãy giụa chờ chết!"

Trần Vi khóe miệng giật giật, chó điên? Diệp Ngữ Ninh đang nói ai vậy? Diệp Đồng? Hiển Nhiên, cô không tin Diệp Ngữ Ninh sẽ nghiêm túc nói cho cô biết chuyện chó điên dính bã. Cái này rõ ràng là so sánh con người với con chó! Chắc chắn lúc này Diệp Đồng là người phát điên nhất...

“Cô ta không dám mắng chị nữa à?”

"Đúng vậy, dù sao cũng sẽ có người giúp cô ta trả giá." Diệp Ngữ Ninh thản nhiên nói. Tóm lại, dù sao thì cô cũng không phải là người nên lo lắng.

Trần Vi “...” Là ai khác phải trả giá? Tiêu thị ư? Nhưng như vậy có bất công lắm không? Hay là nói rằng đã là người một nhà thì nên giúp đỡ nhau? Ôi nghĩ tới thật là phiền phức...

Đến khách sạn, Trần Vi đưa cho Diệp Ngữ Ninh lịch trình ngày mai, cô gọi điện cho Lý Sóc để nói chuyện hợp đồng!

Diệp Ngữ Ninh xem lịch trình của mình và trả lời tin nhắn của Tiêu Lâm Dạ. Cô từng đi công tác rất nhiều, nhưng hầu như không có ai hỏi thăm cô một câu. Thật tốt là sau khi xuống máy bay lại có người quan tâm mình.

Tiêu Lâm Dạ hỏi cô công tác ở đâu, cô trả lời: “Công Sơn.” Tin nhắn gửi đi nhưng anh không trả lời ngay, khoảng mười phút sau, Tiêu Lâm Dạ gọi tới.

Diệp Ngữ Ninh nhấc máy: "Xin chào."

“Bên em cũng đang phụ trách dự án du lịch của Công Sơn à?” Tiêu Lâm Dạ hỏi.

Diệp Ngữ Ninh: "Vâng." Công ty của cô không hạn chế về mặt thiết kế. Công viên, phủ xanh đồi trọc, quy hoạch và thiết kế khu du lịch, về cơ bản đều có liên quan.

Tiêu Lâm Dạ biết các nhà thiết kế ở Mạn Lang đều rất xuất sắc, nhưng anh không ngờ họ lại tham gia nhiều mảng như vậy. Công Sơn là dự án quan trọng nhất của Tân Phố nhưng anh không ngờ nó cũng được giao cho Mạn Lang. Điều này góp phần chứng tỏ năng lực xuất sắc của Mạn Lang!

Thấy người đàn ông bên kia không lên tiếng, Diệp Ngữ Ninh hỏi: "Sao vậy?"

Tiêu Lâm Dạ: "Không sao. Nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Công Sơn chênh lệch rất lớn. Chú ý giữ ấm."

"Đừng lo lắng, tôi có mang theo quần áo ấm."

"Buổi sáng em đi nhưng không mang theo hành lý!"

Diệp Ngữ Ninh: "..." Không ngờ người này kỹ năng quan sát lại tinh tế như vậy. Nhưng việc không mang theo hành lý là điều khá rõ ràng.

Diệp Ngữ Ninh tùy ý nói: "Tôi không mang theo vì có chuẩn bị sẵn hành lí trong phòng làm việc. Phòng trường hợp sếp có thể đi công tác bất cứ lúc nào." Lý do khá hợp lý.

Tiêu Lâm Dạ nhắc đến chuyện này, anh cũng không biết tại sao mình lại quan tâm như vậy. Nhưng không hiểu sao bản thân có chút nghi ngờ không rõ ràng. Phải nói rằng thực sự rất hiếm khi thấy nhân viên lúc nào cũng mang theo hành lý đi công tác để sẵn trong văn phòng.

Hai người nói chuyện thêm vài câu rồi cúp điện thoại. Trần Vi cũng kết thúc cuộc gọi với trợ lý Lý.

Thấy Diệp Ngữ Ninh cũng cúp điện thoại, Trần Vi cung kính bước tới: "Chị Diệp, em đã gọi điện cho trợ lý Lý Sóc rồi."

"Anh ấy nói như thế nào?" Diệp Ngữ Ninh hỏi!

Trần Vi có chút khó hiểu nhìn cô, nói: “Trợ lý Lý nói anh ấy không thể đưa ra quyết định cuối cùng, phải đợi báo cáo tình hình lên trên!” Nó thực sự cần phải được báo cáo. Số tiền bồi thường thiệt hại một trăm nghìn nhân dân tệ đối với họ chẳng là gì cả, hơn nữa, yêu cầu của cô đa phần là cố ý. Nghe có vẻ không được thành thật lắm, và cô có phần lo lắng cho Diệp Ngữ Ninh.

Nhưng Diệp Ngữ Ninh lại thờ ơ gật đầu: "Vậy thì tạm thời không cần lo lắng."

“Vâng!” Trần Vi đáp. Hợp tác hay không, phía Tiêu thị là người đưa ra quyết định cuối cùng, họ cũng đã đưa ra yêu cầu tiếp tục hợp tác.

Khi Tiêu Lâm Dạ nghe được điều kiện hợp tác ở Mạn Lang, sắc mặt lập tức tối sầm. Anh lạnh lùng nhìn Lý Sóc, giọng xuống tới âm độ, nói: "Cậu cảm thấy điều kiện của bọn họ hợp lý sao?"

Lý Sóc nghiêm túc lắc đầu: "Vô lý!" Điều này không những vô lý mà còn thể hiện thái độ miễn cưỡng trong việc hợp tác. Vậy sau tất cả những gì bọn họ đã nói và làm, Diệp Ngữ Ninh vẫn không hài lòng với việc tăng ca mà Tiêu thị trước đây đã gây ra cho Mạn Lang phải không? Đây thực sự là...Lý Sóc không còn lời nào để nói về công ty này nữa.

Những lời giải thích thỏa đáng muốn đưa ra đều đã được đưa ra, bây giờ bọn họ còn bày ra bộ dáng này, nếu đã không muốn hợp tác tại sao ban đầu còn đòi hỏi nhiều như vậy? Lý Sóc giờ đây có phần không khài lòng với Sếp Diệp của Mạn Lang nữa.