Chương 1-1

Buổi chiều thứ sáu, thư viện kín hết chỗ ngồi.

Ngày hôm qua dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có mưa nhỏ, quả nhiên chừng 4 giờ chiều trên không trung đã biến thành một màu xám xịt, ánh sáng ảm đạm, tầng mây âm u, hạt mưa nhỏ mang theo hơi nước rơi xuống mặt đất.

Thư viện lầu hai, vị trí dựa gần cửa sổ, Diệp Gia đang ngồi viết luận văn.

Thời gian đến hạn cuối nộp bài còn rất lâu, cậu cũng không sốt ruột viết, bên cạnh bàn tay trắng nõn thon dài đặt một ly đá Mocha hương vị thơm nồng.

“Diệp Gia?” Chỗ ngồi đối diện bị bóng ma che khuất, Diệp Gia ngẩng đầu nhìn lên, người tới trong ánh mắt chứa đầy ý cười nhìn chằm chằm cậu, đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm: “Cậu không ra ngoài cùng Hà Tử Diệp à?”

Hà Tử Diệp là bạn cùng phòng của Diệp Gia, cũng là lớp trưởng, cùng mọi người trong lớp đều có quan hệ không tồi. Chiều nay Hà Tử Diệp tổ chức hoạt động, nói là muốn đi cắm trại dã ngoại, Diệp Gia có việc nên cự tuyệt.

“Tôi đoán cậu sẽ không than gia, cậu cũng đang viết tác nghiệp của thầy Mao Khái?” Nam sinh cảm thấy hứng thú hỏi.

Diệp Gia rốt cuộc nhớ tới người đối diện này là bạn học tên Khương Ngạn, quan hệ thường thường, cậu ít khi nói chuyện cùng hắn, nhưng thái độ của đối phương khiến Diệp Gia hoài nghi phán đoán của mình.

Hắn tháo tai nghe Bluetooth xuống, nhẹ nhàng gật đầu.

Thư viện ánh sáng sáng ngời, ánh mặt trời ảm đạm bị ngăn chặn ngoài cửa sổ, cửa sổ sát đất cực lớn đã bị nước mưa bao phủ, từng dòng vệt nước uốn lượn trượt xuống.

Hằng ngày Diệp Gia cũng không chú ý cách ăn mặc, phong cách đơn giản tùy ý, hôm nay cậu mặc một chiếc áo hoodie có mũ kèm với quần dài, thân hình thon dài mảnh khảnh, mặt mày như họa, tóc đen mắt đen, đôi mắt đào hoa liễm diễm rực rỡ.

Đôi mắt đào hoa khiến cho người ta cảm giác trong trẻo lạnh lùng, không hề ý cười, mí mắt rũ xuống, lộ ra vài phần lãnh đạm.

Khương Ngạn nhìn mà lòng ngứa ngáy, luôn tưởng tượng đôi mắt này nếu cười rộ lên sẽ có bao nhiêu mê người. Hắn thu hồi suy nghĩ vào trong lòng, nho nhã lễ độ mỉm cười muốn cùng Diệp Gia kéo gần khoảng cách: “Tôi cũng đang viết tác nghiệp, nhưng luôn không rõ nên bắt đầu từ nơi nào để trình bày và phân tích, hay là chúng ta cùng nhau thảo luận?”

Diệp Gia nghe vậy liếc nhìn hắn.

Khương Ngạn tươi cười lập tức có chút cứng đờ, cho rằng cậu đã nhìn ra tâm tư của hắn.

“Nơi này là thư viện, không cần ồn ào.” Diệp Gia đẩy máy tính lại gần hắn, lại mang tai nghe, nói với hắn: “Tôi viết phần mở đầu, cậu thử nhìn xem.”

Cậu là ngại hắn ồn ào sao?

Khương Ngạn nhẹ nhàng thở phào, cũng cảm thấy buồn cười, Diệp Gia đưa notebook liền bắt đầu chơi di động, cậu hẳn là đang cùng người nào đó nói chuyện phiếm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhấn vào màn hình, bộ dáng chuyên chú lại nghiêm túc.

Thấy cậu không nhìn hắn, Khương Ngạn dứt khoát nâng cằm, ngồi im quan sát cậu.

Hải Thị là vùng đất kinh tế trọng yếu nhất cả nước, kết nối với ngoài nước, là nơi lưu thông vốn của tư bản, các tòa nhà chọc trời tùy ý đều có thể thấy được, trung tâm CBD xa hoa lãng phí, còn có danh tên gọi là Bất Dạ Thành.

Hải Đại là đại học trọng điểm nhất của Hải Thị, Hải Đại tuyển những học sinh ưu tú nhất nước, rất nhiều học sinh đều đến từ gia đình khá giả hoặc gia đình thượng lưu, mỗi người đều có 1 tài nghệ như âm nhạc, mỹ thuật, vũ đạo... trong đó không thiếu người xinh đẹp anh tuấn, cũng có người sau khi tốt nghiệp liền nổi tiếng, trở thành streamer hoặc là minh tinh.

Thấy được nhiều, Diệp Gia liền trở thành dị loại mà Khương Ngạn đã quan sát 3 năm. Rõ ràng cậu có diện mạo cực kỳ xuất chúng, người theo đuổi cũng không phải số ít, còn có tiểu công tử của xí nghiệp lớn ở Hải Thị theo đuổi cậu, đều theo đuổi cả một năm, thâm tình mà làm người khác khăm phục nhưng cậu vãn không dao động.

Khương Ngạn lúc mới đầu cùng những người khác đều cảm thấy Diệp Gia đang lạt mềm buộc chặt, người có diện mạo như cậu nếu nói không có dã tâm thì quả thực như thiên phương dạ đàm. Gương mặt quá mức xuất chúng vốn chính là một loại ưu thế, người nếu sẽ không lợi dụng ưu thế, đó mới là lãng phí.