Chương 47

Sắc mặt Sở Tiêu Hành tái mét, ánh mắt âm y nhìn qua, Cao Tử Kham thực thức thời câm miệng.

Sở Tiêu Hành đứng dậy, rời khỏi nhà ăn, bóng lưng thẳng tắp lại lạnh băng.

Cao Tử Kham cũng đứng dậy theo, đi theo phía sau anh.

Tại thời khắc có chuyển biến lớn như này, làm quan sát viên cần thiết theo sát Sở Sở Tử.

Quý Thanh Đường cùng Quý Thanh Anh mới vừa đi đến đại sảnh khách sạn, còn chưa có ra cửa lớn đã bị Sở Tiêu Hành đuổi theo.

Sở Tiêu Hành hai tay đút túi, như một tảng núi băng chắn trước mặt cô, khí thế bức người.

“Anh có ý gì?” Quý Thanh Đường nhíu mày lại, không thể hiểu được nhìn anh.

“Lời này hẳn là anh hỏi em mới đúng.” Sở Tiêu Hành rũ mắt nhìn cô, “Em có ý gì?”

“Tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì.” Quý Thanh Đường lạnh nhạt nói.

“Vậy để anh nói những gì em có thể nghe hiểu.” Sở Tiêu Hành tới gần một bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người,khi cô đang muốn lui về phía sau, bắt lấy cánh tay cô, ngăn cô lại,anh cúi người xuống, nói ở bên tai cô, “Tối hôm qua em nhào vào trong ngực anh, hôm nay lại chơi trò trở mặt vô tình?”

Đáy mắt Quý Thanh Đường tràn đầy kinh ngạc, hai tai ẩn ẩn nóng lên.

Cô bỗng dưng hất Sở Tiêu Hành ra, lui về phía sau một bước, “Anh nói bậy gì đó!”

“Có phải nói bậy hay không,em cứ hỏi bọn họ.” Ánh mắt Sở Tiêu Hành đảo qua hai người đang đứng ở một bên vây xem, “Em gái em hẳn sẽ không thông đồng với anh lừa em đi?”

Quý Thanh Đường nhìn về phía Quý Thanh Anh, Quý Thanh Anh bỗng dưng khẩn trương, ấp úng nói, “Ừm…… Tối hôm qua,chị uống nhiều…… Ân…… Ôm Sở tổng không buông……”

Quý Thanh Đường hoảng loạn trong nháy mắt nhưng lập tức khôi phục trấn định, nhìn về phía Sở Tiêu Hành, ánh mắt mang theo vẻ trào phúng, “Tôi một người uống say cái gì cũng không biết. Ngược lại là anh, thừa dịp tôi uống say, chiếm tiện nghi của tôi?”

Sở Tiêu Hành: “…………”

“Sở tổng, làm người vẫn là phải có phép tắc cơ bản. Chúng ta đã không còn quan hệ gì, anh như vậy nhân lúc ch·áy nh·à mà đi hôi của, thích hợp sao?”

“Anh nhân lúc ch·áy nh·à mà đi hôi của? Anh……” Sở Tiêu Hành bị lời cô nói chọc tức,hai tay anh chống nạnh, liếʍ liếʍ môi, bình tĩnh một lát mới tiếp tục nói, “Quý Thanh Đường, tối hôm qua em rõ ràng rất tỉnh táo,anh hỏi em anh là ai mấy lần liền.”

Anh ngược lại nhìn hai người kia, hỏi: “Hai người nghe rõ cô ấy gọi tôi là gì không?”

Cao Tử Kham gật đầu, nghẹn cười lên tiếng: “Cô ấy gọi mày là Tiêu Hành ca ca.”

Tuy rằng nhùn Tiểu Đường Quý gia trở mặt vô tình rất buồn cười, nhưng thời khắc mấu chốt anh ta vẫn phải giúp anh em.

“Nga.” Quý Thanh Đường lạnh nhạt lên tiếng, “Vậy thì sao chứ?Tôi uống say không có nghĩa là tôi không quen biết anh.”

“Thế nào?” Sở Tiêu Hành tức đến bật cười, đầu lưỡi uốn cong, gật đầu nói, “Uống say tới tìm anh, ngủ một giấc dậy liền trở mặt?Em chơi anh à?”

“Tôi lặp lại lần nữa, tôi uống say, cho dù ôm anh cũng là do uống say nên làm càn.Anh là một người đàn ông hẳn sẽ không bị tôi cưỡng bách,anh hoàn toàn có thể cự tuyệt tôi.” Bàn tay Quý Thanh Đường nắm chặt tay cầm của vali, mắt lạnh nhìn anh, “Sở tổng,mong anh đừng có chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ.”

“Em……”

Cô cắt đứt lời anh nói, “Một vừa hai phải thôi.Tôi không rảnh ứng phó với sự quấy rối vô cớ của anh.”

Nói xong,cô không hề để ý đến anh, xoay người rời đi.

Quý Thanh Anh nhìn thoáng qua sắc mặt đáng sợ của Sở Tiêu Hành, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nơm nớp lo sợ vùi đầu đi theo sau Quý Thanh Đường.

Sở Tiêu Hành đang định đuổi theo thì bị Cao Tử Kham kéo lại,anh ta thấp giọng khuyên nhủ: “Đang ở bên ngoài, thôi.”

Sở Tiêu Hành âm trầm đảo mắt nhìn quanh khắp nơi,những người đanh ở một bên lén lút vây xem tức khắc đều quay đầu đi.

Thanh âm bọn họ cãi nhau cũng không lớn, nhưng ở trong đại sảnh này, mấy nam thanh nữ tú nhìn rất bắt mắt nảy sinh tranh cãi rất dễ thu hút sự chú ý, nhan sắc mấy người như trong phim thần tượng, cốt truyện nghe tới cũng thực cẩu huyết.

Sở Tiêu Hành đi ra khỏi đại sảnh, đi đến ven đường, nghênh diện một trận gió lạnh thổi tới, những tán lá cây cổ thụ xao xác kêu.

Quý Thanh Đường cùng Quý Thanh Anh đã lên một chiếc xe taxi, cửa xe đóng lại, xe lưu lại một chuỗi khói xe.

Cao Tử Kham nhìn bóng dáng Sở Tiêu Hành khó thở lại cô đơn, bỗng dưng nghĩ đến dáng vẻ kiêu ngạo của anh đếm qua……

Tuy rằng thật sự rất muốn đồng cảm với anh, nhưng anh ta chính là nhịn không được muốn cười.

Anh ta vừa nhìn cười, vừa lấy di động ra nhắn vào group [ trung tâm quan sát Sở Sở Tử ].

Cao Tử Kham: “[ che mặt.jpg][ che mặt.jpg][ che mặt.jpg]”

Cao Tử Kham: “Sống lâu thấy hệ liệt”

Cao Tử Kham: “Tận mắt nhìn thấy Sở Sở Tử cao lãnh bị Tiểu Đường Quý gia cho lên trời mây rồi lại túm lấy quăng xuống vũng bùn!”

Cao Tử Kham: “Không uổng công chuyến này”

Trần Mạch: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Chương Trình: “Tao không đoán ra được, mày kể cặn kẽ lại đi.”

Trần Mạch: “Giờ tao không quan tâm chuyện khác lắm, hiện tại chỉ quan tâm Sở Sở Tử bị té ngã có đau hay không đau thôi”

Cao Tử Kham: “[ che mặt.jpg][ che mặt.jpg] Quý Tiểu Đường rút X vô tình”

Cao Tử Kham: “Sở Sở Tử tối hôm qua ở lại với cô ấy hai tiếng đồng hồ sau khi cô ấy uống say cuối cùng cái tan nát cõi lòng?”

Cao Tử Kham: “Dự cảm 500 vạn của tao lại ổn!”

Cao Tử Kham nâng mắt lên, liền thấy Sở Tiêu Hành đi đến dưới một tán cây cổ thụ, đấm một quyền. Cây đại thụ kia thoạt nhìn sợ hãi cực kỳ.

Cao Tử Kham thu hồi di động, lấy bao thuốc ra, lấy hai điếu thuốc, đi lên trước, đưa một cây cho Sở Tiêu Hành. Trêu chọc thì trêu chọc nhưng nhìn thấy anh em khổ sở như vậy,anh vẫn thấy thương.

Sở Tiêu Hành ngước mắt, lạnh lùng nhìn anh ta.

Cao Tử Kham thấp giọng ho một tiếng, trấn an nói: “Thôi, chúng ta là đại nam nhân,so đo với phụ nữ làm gì.”

Sở Tiêu Hành nhận lấy điếu thuốc, Cao Tử Kham chủ động châm lửa cho anh.

Sở Tiêu Hành dùng sức rít mấy hơi thuốc, cơn tức giận trong lòng vẫn còn chưa tan.

Anh cắn răng trầm giọng nói: “Cô gái này là có tật xấu sao?”

“Là có chút tật xấu……” Cao Tử Kham theo anh nói.

Sở Tiêu Hành nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh băng, “Tao bảo mày nói cô ấy sao?”

Cao Tử Kham: “…………”

Thôi, anh ta không so đo với người đã thất tình lại còn mất mặt.

Cao Tử Kham: “Vậy giờ mày tính làm sao bây giờ?”

Sở Tiêu Hành trầm mặc, anh hít hết một điếu thuốc xong, thở dài ra một hơi,đi dọc theo bên đường đi về phía trước.

Cao Tử Kham đi theo ở bên cạnh anh, ánh mắt nhìn khắp nơi xung quanh,anh ta chưa từng tới cái địa phương này, tuy rằng là một huyện thành nhỏ nhưng cũng không quá đơn sơ, trên đường người đi đường thoạt nhìn đều thực nhàn nhã.

Sở Tiêu Hành nói: “Các cô ấy hẳn là đi báo án.”

“A?” Cao Tử Kham quay đầu nhìn anh.

“Tao giúp cô ấy giải quyết hậu quả xong liền trở về.”

“Được.” Cao Tử Kham gật gật đầu, tự đáy lòng cảm thán, người anh em, tâm thái mày thật tốt.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy,anh ta thật sự khó có thể tin, Sở đại công tử bị nữ nhân mắng mỏ trước mặt mọi người như vậy cư nhiên còn quan tâm đến chuyện của cô.

Anh ta không khỏi hỏi: “Cô ấy trở mặt vô tình như vậy, mày không ngại a?”

Sở Tiêu Hành cười lạnh một tiếng, nói: “Quen rồi.”

Anh châm cho mình điếu thuốc, lại nói: “Cùng cô ấy từ luôn cảm thấy tích cực, đến làm mình tức ch·ết.”

Cao Tử Kham: “……”

Quả nhiên tâm thái tốt.

“Nếu không tao hỏi Quý Thanh Anh về lịch trình của họ, xem các cô ấy khi nào trở về, an bài hạ ngồi cùng cái chuyến bay gì đó.” Cao Tử Kham nói.

Sở Tiêu Hành không lên tiếng, xem như cam chịu.

…………



Quý Thanh Đường cùng Quý Thanh Anh làm xong trình tự báo án, mọi chuyện tiến triển thực thuận lợi.

Trong đó một chuyện nhỏ ngoài ý muốn là khi cảnh sát gọi đến Đường Đào thì người ta ở bệnh viện, cả người đều băng bó băng vải, thoạt nhìn giống cái xác ướp.

Khi ông ta lại lần nữa gặp lại Quý Thanh Đường, ánh mắt né tránh, mang theo sợ hãi.

Đối mặt với những câu hỏi của cảnh sát,ông ta cái gì cũng nhận.

Nếu không nhận,ông ta chỉ biết thảm hại hơn……

Sau khi gặp được người chân chính tàn nhẫn,ông ta sợ, ông ta vẫn còn muốn giữ lại cái mạng này.

Cảnh sát hỏi thêm một câu, “Thương tích này của ông là chuyện như thế nào?”

Đường Đào ấp úng nói: “Ân oán cá nhân……”

Ba ngày sau, Quý Thanh Đường cùng Quý Thanh Anh về khách sạn thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi.

Chuyện kế tiếp, giao cho bên bộ công - kiểm - pháp theo luật xử lý, Đường Đào lúc này đây tất nhiên là đến nhị tiến cung.

Quý Thanh Anh nhận được Wechat của Cao Tử Kham, hai người đêm đó cùng nhau chơi game đã thêm bạn tốt.

Cao Tử Kham: “Khi nào bọn em rời đi?”

Quý Thanh Anh: “Chuyến bay chiều nay, chuẩn bị xuất phát về.”

Cao Tử Kham: “Nga?Bay chuyến nào vậy? Muốn bay cùng nhau không?”

Quý Thanh Anh quay đầu nhìn Quý Thanh Đường liếc mắt một cái, rối rắm hai giây, vẫn là chủ động hỏi cô, “Cao Tử Kham hỏi chúng ta bay chuyến nào, phỏng chừng anh ấy và Sở tổng muốn bay cùng chúng ta,có nên nói cho anh ấy không?”

“Đừng nói.” Quý Thanh Đường lập tức lên tiếng.

“Nga, vâng.” Quý Thanh Anh ngoan ngoãn lên tiếng.

Quý Thanh Anh: “[ cười khóc.jpg] Ngại quá a, chị của em…… Anh biết đấy, quan hệ với Sở tổng có hơi không tốt, vẫn là thôi đi, chị ấy không muốn.”

Cao Tử Kham: “Em không muốn giúp bọn họ làm hoà à?”

Quý Thanh Anh: “Chị của em thoạt nhìn như cảm thấy rất phiền vì Sở tổng……Em không dám làm vậy……”

Cao Tử Kham: “Chị em là có chút hiểu lầm A Hành, giải thích rõ ràng là ổn rồi. Trong lòng cô ấy vẫn còn thích cậu ta, chỉ là ngoài miệng không thừa nhận thôi.”

Quý Thanh Anh rất không vui: “Anh cũng không phải là chị ấy,sao anh biết được?”

Cao Tử Kham: “……”

Quý Thanh Anh thu hồi di động, không nói chuyện cùng anh ta nữa.

Hai người thu dọn hành lý, rời khỏi khách sạn, đặt xe lên tỉnh.

Trên đường, Quý Thanh Anh nhịn không được nói: “Chị, kỳ thật tối hôm qua,chị thật sự dính lấy Sở tổng……”

Quý Thanh Đường không mở miệng nói chuyện, trong mắt cất giấu một tia quẫn bách.

Quý Thanh Anh nói: “Hơn nữa là chị ôm ngài ấy, không cho ngài ấy đi, cũng là sự thật……”

“……” Quý Thanh Đường á khẩu không trả lời được.

“Nếu trong lòng chị còn có ngài ấy,em thấy ngài ấy vẫn muốn quay lại với chị, không bằng chị khảo sát ngài ấy, nếu có thể thì tính đến chuyện quay lại với ngài ấy.” Quý Thanh Anh nhược nhược đề nghị, “Hơn nữa, trừ bỏ ngài ấy,chị cũng rất khó tìm được một người đàn ông tốt hơn ngài ấy.”

Quý Thanh Đường nói: “Ai nói?Như anh hai chúng ta ấy, chẳng lẽ không thể tốt bằng anh ta sao?”

Quý Thanh Anh: “A? Anh hai a?Cái đấy chắc chắn rồi! Đánh bại cả ngài ấy luôn!”

Trong nháy mắt hai chị em cùng một lòng nhất trí.

Quý Thanh Đường trầm mặc một lát, nhìn phong cảnh chạy như bay ngoài cửa sổ, bỗng nhiên mở miệng nói: “Nếu chị lại yêu đương thêm một lần nữa, chị chỉ muốn tìm một người quan tâm chị, săn sóc chị, luôn bên cạnh chị. Chó con không được sao? Có anh trai yêu thương không tốt sao? Vì sao phải mỏi mắt trông mong đi hầu hạ một tổng tài bá đạo?”

Quý Thanh Anh gật gật đầu: “Cũng có lý……”

Tuy rằng cô ấy không biết, hai người bọn họ là có hình thức ở chung như nào, nhưng Sở Tiêu Hành cho cô cảm giác chính là khí thế lăng nhân thật không dễ chọc. Người như vậy cô ấy cũng có chút sợ.

Quý Thanh Đường lại tự giải thích: “Kể cả tối hôm qua chị ôm anh ấy, cũng chỉ là phản ứng bản năng sau khi say nhìn thấy soái ca, thấy sắc nảy lòng tham thôi.”

Quý Thanh Anh: “Phải không?”

Quý Thanh Đường hỏi lại: “Chẳng lẽ anh ấy không đủ đẹp?”

Quý Thanh Anh tự đáy lòng nói: “Kia xác thật rất tuấn tú, so với những người em quen đẹp trai hơn nhiều.”

Quý Thanh Đường một hồi giải thích nói có sách mách có chứng, tâm tư tác hợp của Quý Thanh Anh hoàn toàn đánh mất.

Rốt cuộc điều kiện hiện tại của chị cô tốt như vậy, có một đống lựa chọn, quan trọng nhất chính là bản thân vui vẻ.

…………

Trường cấp ba Anh Tài, trong sân trường.

Cao Tử Kham nhún vai, nói với Sở Tiêu Hành: “Thôi, chỉ có thể bay về riêng, các em ấy không muốn đi cùng, ng·ay cả Quý Thanh Anh cũng không trợ giúp.”

Nói, trong lòng còn có chút khó chịu.

Tốt xấu gì anh ta cũng gánh cô chơi tận hai tiếng đồng hồ,anh ta đây cũng thấy tịch mịch.

Hai người đi ở bên sân bóng, một quả bóng đá bay qua, Sở Tiêu Hành nhấc chân dẫm trụ, đá qua đấy, học sinh ở xa xa hô, “Cảm ơn ạ!”

Cao Tử Kham nói: “Xem ra cảm xúc của Quý Thanh Đường dành cho mày rất mâu thuẫn, vẫn là rất nghiêm trọng a.”

Sở Tiêu Hành châm một điếu thuốc, phả ra một ngụm khói trắng, chỉ vào một góc của sân bóng, nói: “Lúc tao còn học cấp ba, mỗi cuối tuần đều sẽ tới trường học đá cầu, mà cô ấy thường thường đứng ở bên sân thể dục, ở ngay chỗ đó, một cô nhóc con, nhỏ nhỏ gầy gầy, giúp tao lấy quần áo.”

Cao Tử Kham: “Nga……”

Người bị hiện thực đả kích thì sẽ thích nhớ lại quá khứ,anh ta vẫn là nghe đi.

“Đá cầu xong tao sẽ dẫn cô ấy đến nhà hàng ngoài trường ăn cơm, bởi vì biết cô ấy ở trong nhà cũng không có gì ăn.Cô ấy còn rất thích ăn trứng xào cà chua, thích uống Coca lạnh.”

Cao Tử Kham: “……”

Này trí nhớ cũng thật tốt.

“Nhưng cô ấy rất hay ra vẻ, hỏi cô ấy muốn hay không, trước nay đều là nói không cần, mua cho cô ấy rồi, cô ấy liền uống, hơn nữa rõ ràng thực thích.” Sở Tiêu Hành phả ra một ngụm khói, cười cười, “Tâm tư của tiểu nha đầu quá dễ đoán, có thích hay không liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, lại cố tình khẩu thị tâm phi.”

Cao Tử Kham nói: “Mày còn nhớ rất rõ a, lúc ấy mày rất để ý đến cô ấy?”

Sở Tiêu Hành lắc đầu, “Trí nhớ tao rất tốt, có thể nhớ rất lâu.”

Trước kia anh rất ít khi nhớ về mấy chuyện này, nhưng trong khoảng thời gian này phải tách ra,anh thường xuyên nhớ về quá khứ của hai người, bao gồm những chuyện đã bị anh vứt vào một góc trong kí ức……

Những chuyện trước đây căn bản không thèm để ý tới, hiện giờ lại bị đào lên, thế nhưng cũng có thể an ủi trái tim anh.

Hai người men theo sân thể dục, đi đến cổng trường.

Sở Tiêu Hành nhìn cây hoè già ở một góc sân gần cổng, ánh mắt dừng lại một chút.

“Mấy ngày tao thi đại học, thi tại trường luôn, mỗi một môn thi kết thúc đi ra đều có thể nhìn thấy cô ấy đứng ở dưới cái cây kia.” Sở Tiêu Hành chỉ về hướng đó, hơi hơi tạm dừng, giọng nói mang theo một tia khàn khàn, “Thi xong môn cuối cùng, tao dẫn cô ấy đi ăn cơm,cô ấy đi bên cạnh tao đột nhiên bật khóc.”

“Khóc cái gì?”

“Cô ấy hỏi tao về sau liệu có thể gặp lại tao hay không……”

Cao Tử Kham tưởng tượng hình ảnh một cô gái nhỏ đi theo bên cạnh cậu thiếu niên khóc sướt mướt không đành lòng chia lìa, đột nhiên có chút cảm giác chua xót.

“Sau đó thì sao?”Anh ta nhịn không được hỏi.

“Cô ấy chưa bao giờ đi ra khỏi cái huyện này, tao liền nghĩ đưa cô ấy đi ra ngoài một chút, ít nhất là để nhìn xem thế giới bên ngoài kia, để cô ấy trong lòng có chút khát khao, mấy năm cấp ba càng có động lực học tập.” Sở Tiêu Hành đi đến dưới tán cây, đứng yên, ngón tay chạm vào cái thân cây kia, tiếp tục nói, “Tao hỏi cô ấy có dám đến thành phố C một chuyến với tao không, cô ấy không chút do dự đồng ý.”

“Kỳ thật mày cũng rất có tâm.” Cao Tử Kham cảm thán nói.

Sở Tiêu Hành cười cười, “Với tao mà nói, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì. Hơn nữa sự tồn tại của cô ấy, lúc đó cũng làm lòng tao có một tia biến hoá vi diệu.”

“Ân?” Cao Tử Kham nghi hoặc chớp mắt một cái, lại nhớ tới, Sở Tiêu Hành năm đó bị ép tới nơi này học, là bởi vì ở bên kia đã xảy ra chuyện, đấy cũng coi như là giai đoạn cậu ta phản nghịch nhất ngu dại nhất trong đời.

Sở Tiêu Hành đưa Cao Tử Kham đến một vài nơi, chạng vạng, hai người đến một nhà hàng dùng bữa.



Cao Tử Kham chưa từng thấy Sở Tiêu Hành nói nhiều về việc cá nhân như vậy, cơ hồ đều là những hồi ức cùng Quý Thanh Đường.

Cao Tử Kham gọi mấy bình rượu trắng, vừa uống cùng anh, vừa nghe anh kể chuyện cũ.

Sở Tiêu Hành uống một chén rượu, nói: “Mỗi khi tinh thần tao sa sút nhất cô ấy đều xuất hiện……”

Cao Tử Kham nói: “Hai người rất có duyên.”

Sở Tiêu Hành lại uống lên một chén rượu, nói: “Cô ấy rất tốt…… Thật sự rất tốt……”

Cao Tử Kham gật đầu: “Ân.”

Sở Tiêu Hành lại cạn một chén rượu, thanh âm nghẹn ngào, “Nếu tao biết chuyện của Hứa Tri Li sẽ làm cô ấy có phản ứng lớn thế, tao sẽ không làm như vậy……”

Cao Tử Kham: “……”

Sở Tiêu Hành: “Tao cùng lắm thì không cần những sản nghiệp đó của Hứa gia……”

Cao Tử Kham: “……”

Này, uống nhiều quá bắt đầu tự kiểm điểm bản thân à?

Sở Tiêu Hành: “Sao tao có thể biết được……Cô ấy……”

Sở Tiêu Hành ghé vào trên bàn.

Cao Tử Kham ngồi ở một bên,chỉ dám thổn thức.

Tình cảnh này, lại không biết nên nói cái gì cho phải.

Anh ta phát hiện Sở Tiêu Hành là thật sự rất thống khổ, bên ngoài quả nhiên vẫn cao lãnh bình tĩnh, uống say thì hoàn toàn suy sụp.

Anh ta cũng không có chê cười tâm tư của anh,chỉ cảm thấy người anh em này quả thật không dễ dàng, cái gì cũng tốt nhưng chỉ riêng chuyện tình cảm là rối tinh rối mù.

Sở Tiêu Hành thở dài một hơi, ngồi dậy, lại rót cho mình một chén rượu.

Cao Tử Kham khuyên anh, “Thôi, uống cũng nhiều rồi, một vừa hai phải, đừng uống nhiều quá.”

Anh ta muốn đoạt lấy chén rượu trong tay anh lại bị Sở Tiêu Hành đẩy ra.

Sở Tiêu Hành uống cạn một chén rượu, đặt chén rượu trên mặt bàn,anh cúi đầu, cười cười, “Uống càng nhiều mới càng tốt, uống say, cái gì cũng không cần suy nghĩ……”

Anh lại uống cạn một chén rượu tiếp theo, “Trước khi cô ấy đi, bản thân tao cũng không hề biết, tao cư nhiên chịu không nổi chuyện cô ấy rời đi như vậy……”

Cao Tử Kham tổng kết lại nói: “Lúc có được thì không biết sợ hãi, không chiếm được thì bắt đầu thấy nôn nao.”

Sợ anh khó chịu, lại trấn an: “Kỳ thật trong lòng cô ấy vẫn còn có mày nên mới có thể uống say liền dỡ bỏ lớp mặt nạ, để lộ tấm lòng.”

Sở Tiêu Hành cười nhẹ một tiếng, “Cô ấy quá cứng đầu…… Chính là không chịu quay lại……”

“Trước kia tao nên phát hiện,cô ấy là một cô gái rất quật cường a…… Bằng không sao cô ấy có thể dám bước ra khỏi cái nơi này,đến C đại học……”

“Quả thật.” Cao Tử Kham gật đầu, “Cô ấy bước ra từ hoàn cảnh gia đình như vậy, tâm tính thật sự kiên định.”

“Tao vốn dĩ cũng nghĩ đến chuyện từ bỏ…… Hà tất gì phải lăn lộn như vậy……”

“Ân, kỳ thật cũng có thể.” Tuy rằng group quan sát Sở Sở Tử sẽ thiếu cái vui để nói, nhưng anh ta cũng hy vọng anh em mình thoát khỏi khổ hải.

“Chỉ là rất khó……” Sở Tiêu Hành nhìn chén rượu, mắt đào hoa phiếm hồng, giọng nói khàn khàn, “Trong một cái nháy mắt làm tao lại đặc biệt không buông bỏ được…… Giống như mê muội……”

“Vì cái gì?” Cao Tử Kham hỏi.

Sở Tiêu Hành càng uống càng nhiều, trong cơn sảng lầm bầm lầu bầu.

“Đều do trí nhớ quá tốt, nhớ rõ quá nhiều chuyện…… Từ mười năm trước, đến chuyện bốn năm nay, rất nhiều, rất nhiều, tao đều nhớ rõ……”

“Càng nghĩ càng cảm thấy, trước kia đối xử với cô ấy không tốt, muốn đền bù……”

“Không muốn mất đi cô ấy như vậy……”

“Không chấp nhận được……”

“Nửa đêm tỉnh lại, trong lòng sẽ đột nhiên đặc biệt đau……”

…………

Sau khi Quý Thanh Đường cùng Quý Thanh Anh trở lại Quý gia, Quý Minh Vũ cũng đã đi công tác về.

Chuyện khởi tố này là không giấu được, hơn nữa Quý Thanh Anh cũng muốn giải thích với cha mẹ lí do cô th·am ô tiền hạng mục trước đây, vì thế hai chị em nói hết những việc này cho vợ chồng Quý thị, bao gồm cả tư liệu khởi tố trước đấy cũng mang theo một phần trở về.

Quý Minh Vũ mặt mũi trắng bệch, “Đường Đào là loại người này?”

Mạnh Trân cũng mang vẻ mặt kh·iếp sợ, lật dở tư liệu, lại nhìn Quý Thanh Đường, “Đường gia cư nhiên…… Ng·ược đ·ãi con……”

Quý Minh Vũ nhắm mắt, không nhìn được.

Quý Thanh Dương xem xong những tư liệu đó xong, sắc mặt rất khó coi, ngồi ở một bên không nói một lời.

Anh vẫn luôn biết quá khứ của Quý Thanh Đường không quá hạnh phúc, nhưng anh chỉ cho rằng đó chỉ xuất phát từ cái gia cảnh nghèo khó lại còn trọng nam khinh nữ. Nhưng anh ta cũng chưa nghĩ đến cuộc sống của cô tệ đến nhường này. Này không phải là không tốt mà là ghê người thảm thống.

Mà vợ chồng Quý thị mỗi lần hỏi Quý Thanh Đường,cô đều tỏ ra không sao, hơn nữa thấy cô được học trong môi trường tốt cùng bằng cấp ưu tú, bọn họ cho rằng cô ít nhất ở Đường gia cũng không tính là quá kém, mới có thể trở thành một đứa trẻ xuất sắc như vậy. Trước kia bọn họ còn có vài phần cảm kích Đường gia, cảm thấy bọn họ đã bồi dưỡng con gái mình. Khi đó làm sao nghĩ đến sẽ có nhiều ẩn tình như vậy, càng không nghĩ tới chuyện đi điều tra. Bởi vì bọn họ chưa từng tưởng tượng đến con gái mình sẽ gặp phải người bất nhân như vậy, chân tướng đằng sau thì ra đáng sợ đến thế!

Quý Minh Vũ đứng bật dậy, vỗ bàn nói; “Tên khốn kiếp đó,ba sẽ không bỏ qua cho ông ta!”

Quý Thanh Đường nói: “Dựa theo lưu trình trước mắt, ông ta ít nhất cũng phải đi tù ba bốn năm, cũng coi như ở ác gặp dữ.”

“Ba bốn năm là quá ít cho ông ta!” Sắc mặt Quý Minh Vũ trắng bệch, cắn răng oán hận nói, “Chờ ông ta ra tù,ba lại thu thập ông ta!”

Mạnh Trân nghẹn giọng, nước mắt không ngừng lăn xuống,ngay cả nói cũng nói không nên lời.

Quý Thanh Đường ngồi vào bên cạnh bà, vỗ về phía sau lưng, an ủi nói: “Mẹ,mẹ đừng khổ sở, đều đã qua rồi……”

Mạnh Trân ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Đường, càng không kiềm được nước mắt,bà ôm lấy cô, khóc lóc nói: “Là mẹ có lỗi với con…… Nếu lúc trước ở bệnh viện mẹ chú ý hơn một chút, cẩn thận hơn một chút thì sẽ không phát sinh chuyện như vậy…… Là chúng ta sai…… Chúng ta nợ con……”

Quý Minh Vũ đỏ hốc mắt, hít sâu một hơi, nói giọng khàn khàn: “Đường Đường, chúng ta làm ba mẹ, đưa con tới thế giới này, lại để con chịu loại khổ cực này…… Là chúng ta có lỗi với con……”

Quý Thanh Dương ngồi ở trên sô pha, cánh tay chống ở trên đùi, bàn tay chống lên trán, vẫn luôn không nói chuyện.

Quý Thanh Đường nói: “Thật sự đều đã qua rồi……Con hiện tại khá tốt……”

Cô vẫn luôn không muốn nhắc đến những chuyện đó chính là vì không muốn nhìn thấy cái trường hợp này, chuyện đã phát sinh, trừ bỏ làm người nhà tự trách, không còn có nghĩa gì khác.Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phơi bày vết sẹo của mình, mặc dù phải giả vờ mình sống tốt còn hơn là làm ảnh hưởng đến những người bên cạnh.

Mạnh Trân ôm Quý Thanh Đường, khóc lóc nói: “Khổ cho con…… Gặp được loại gia đình này,con cư nhiên còn lớn lên ưu tú như vậy……Con hiểu chuyện như vậy, chúng ta càng khổ sở……Mẹ tình nguyện để con hận ba mẹ oán ba mẹ……”

Quý Thanh Anh vẫn luôn an tĩnh ngồi ở một bên.

Từ sau khi bộ mặt của Đường Đào bị phơi bày ra, tất cả mọi người đều khϊếp sợ và đau lòng cho thời thơ ấu phải chịu ngược đãi của Quý Thanh Đường. Mà chuyện lúc trước cô ấy th·am ô tiền hạng mục đã trở nên bé nhỏ không đáng kể.

Bọn họ thậm chí không có nói thêm một câu nhắc tới cô, cả nhà đều đắm chìm trong nỗi bi thương.

Cô biết, đây là mọi người nợ Quý Thanh Đường. Mà cô là người đã chiếm lấy hết mọi thứ thuộc về cô ấy.

Cha con Quý gia còn tương đối kìm nén, Mạnh Trân dưới sự trấn an không ngừng của Quý Thanh Đường cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Người một nhà ăn cơm mà không biết có mùi vị gì, Mạnh Trân lại vào phòng Quý Thanh Đường tìm có nói chuyện.

Quý Minh Vũ gọi Quý Thanh Dương vào trong thư phòng nói chuyện.

Trong thư phòng, không khí căng thẳng.

Hai cha con đều hút thuốc để giảm bớt tâm tình bí bách.

Quý Minh Vũ nói: “Quý Thanh Anh không thể ở lại trong nhà.”

Quý Thanh Dương kinh ngạc trong chớp mắt, ng·ay sau đó lại hiểu rõ, anh há miệng thở dốc, như là muốn nói cái gì, cuối cùng lại trầm mặc.

Quý Minh Vũ nói: “Đường gia đối xử với con gái ba như vậy,ba không thể để Quý Thanh Anh tiếp tục ở lại Quý gia.”

Loại cảm giác này, giống như nuôi con gái hộ kẻ thù, trong lòng ông như thế nào cũng không thể thuyết phục được chính mình.

Quý Minh Vũ ngồi ở trên ghế chính, dập tàn thuốc vào gạt tàn, nói: “Con cũng khá thân với Quý Thanh Anh, bình thường cũng hay nói chuyện nhiều, chuyện này con đi nói với con bé.Ba không muốn nhìn thấy nó nữa.”

Quý Thanh Dương nói: “……”

Quý Minh Vũ lạnh mặt nói: “3% cổ phần kia, ba cũng muốn thu hồi lại.Con bé nguyện ý là tốt nhất, không muốn thì ba cũng chỉ có thể áp dụng thủ đoạn tàn nhẫn nhất.”