Chương 4:

Lão tử chỉ là bị đυ.ng phải thắt lưng!

Tống Thiên Hàng trong lòng gào thét: lão tử chỉ tới kỹ viện nghe nhạc khúc, chưa bao giờ làm chuyện kia, ngươi không cần bôi nhọ ta.

Kính vương phi lẽ ra phải tức giận vì con trai út đi đến kỹ viện, nhưng lúc này ánh mắt bà nhìn con trai út có chút phức tạp, còn mang theo vài phần đồng tình.

v

Con cả không được, tại sao con út cũng không được?

Bà nghiêng người phân phó với quản gia bên cạnh: “Bảo phòng bếp nấu chút canh cho Nhị thiếu gia bồi bổ thân thể.”

Tống Thiên Hàng nhất thời nóng nảy: “Mẹ, con không có.”

Kính vương phi liếc hắn một cái, dùng ánh mắt "Không sao đâu, mẹ đều hiểu." khiến Tống Thiên Hành nghẹn lời.

[Đúng là nên nhiều bổ bổ...]

"Tô Quyến!" Tống Thiên Hàng mặt đỏ bừng tức giận hét lên.

"A?" Tô Quyến giật mình, vẻ mặt khó hiểu quay đầu lại nhìn Tống Thiên Hàng.

["Sao vậy?"]

Tống Thiên Hàng nghiến răng nghiến lợi, có chỉ thị của bệ hạ, hắn không thể vạch trần chuyện nghe được tiếng lòng của Tô Tuyến, chỉ có thể cắn răng nuốt xuống bực tức trong lòng.

Tô Tuyến nhìn thấy Tống Thiên Hành tức giận rời đi, ngây thơ nhìn Kính Vương Phi: "Mẹ chồng, phi tần, con dâu có phải đã làm sai chuyện gì không? Tại sao mọi người đều đi hết?"

Kính vương phi mỉm cười an ủi con dâu: “Con không làm sai gì hết.”

Bà nhìn Tô Quyến trước mặt, càng nhìn càng thấy hài lòng. Thật là một cô con dâu đơn thuần,không có quá nhiều tâm nhãn.

Bà vỗ nhẹ vào tay Tô Quyến và nói: "Con gả cho Thiên Phàm thật sự chịu nhiều ủy khuất.”

Dù sao cũng là hạnh phúc cả đời, Kính vương phi cảm thấy có chút xin lỗi con dâu.

Tô Quyến lắc đầu, “Không ủy khuất, con dâu cưới được phu quân là con dâu có phúc.”

[Ồ, không sao hết, tất cả mọi người đều là người đáng thương, ta có thể hiểu được.]

Sớm hay muộn tất cả bọn họ sẽ cùng nhau vào tù.

Kính vương phi nhìn con dâu biết thông cảm như vậy, càng cảm thấy có lỗi với nàng.

Khi Uy Viễn tướng quân xông đuổi tới núi Hắc Cẩu, bọn sơn tặc đang cướp đoạt lương thực, đại đội nhân mã đã thành công giải cứu đoàn hộ tống lương thực cứu trợ, còn suốt đêm áp giải bọn cướp về kinh thành.

Khi tin tức truyền đến hoàng cung, hoàng đế vẫn còn kinh hãi. Nếu thế tử phi kia không đoán trước chuyện này, sẽ có rất nhiều người phải chịu cảnh đói khát, xác chết rải rác khắp nơi.

Tô Quyến lần này công đức vô lượng.

Hoàng đế cuối cùng đã từ bỏ ý định gϊếŧ chết nàng ấy, chỉ cần nhìn vào cuộc trấn áp sơn tặc ở núi Hắc Cẩu, có thể nhìn ra năng lực của người này sẽ mang lại lợi ích to lớn cho Đại Tấn.

Cô nương này cũng là người tốt, có tấm lòng nhân hậu, còn có chút ngây thơ và ngốc nghếch. Nếu nàng thật sự có tâm tư xấu xa thì cũng không thể giấu được.

"Kính Vương, ngươi chiếu cố con dâu cho tốt." Ý tứ là, nếu có động tĩnh gì, lập tức báo cáo.

"Thần đệ hiểu được."

Dưới sự chỉ đạo của hoàng đế, không ai dám vạch trần sự thật rằng họ có thể nghe được tiếng lòng của Tô Quyến, nhưng lại có nhiều người rất thích nghe bát quái.

Ngày lại mặt, Tô Quyến và Tống Thiên Phàm xuống xe ngựa của vương phủ.

Tô lão gia nhìn thấy Tống Thiên Phàm cũng đến, vội vàng dẫn cả nhà ra nghênh đón.

Ông không thích cô con gái lớn lên ở nông thôn này, nếu không đυ.ng phải vận cứt chó được thần khí nhận chủ, sau đó được hoàng đế ban hôn, mới có cơ hội gả vào hoàng tộc như Kính vương phủ?

HIện tại thân phận nàng đã khác xưa, họ không thể đắc tội được.

Ngay khi hắn vừa nở nụ cười, một giọng nói vui sướиɠ khi người gặp họa vang lên...

[Này, nhìn khuôn mặt của cha ta, thần sắc có vẻ ăn no, chắc chắn là bởi vì ngày hôm qua ông ta mới thu một mỹ thϊếp. Trâu già gặm cỏ non, khuôn mặt cũng đầy sảng khoái hơn.]

Nụ cười của Tô lão gia đột nhiên đông cứng trên khuôn mặt.

Những người thân, bạn bè xung quanh nghe vậy đều nhìn về đương sự có khuôn mặt sảng khoái. Họ không ngờ rằng Tô lão gia đã ngoài năm mươi mà vẫn có thể gây sức ép như vậy.

Tô Quyến lướt qua bảng hệ thống, nhìn thấy những sự kiện quan trọng mà nàng đã viết khi rảnh rỗi ở kiếp trước.

[Ngày hôm đó, Tô lão gia đang đi dạo ở Xuân Hương Lâu, uống hết hai chén rượu, nương theo men rượu nhìn thoáng qua bức rèm che thấy một mỹ nữ đi ngang qua, liền cầm theo chén rượu lảo đảo đi tìm, sau đó vô tình đυ.ng phải mỹ nữ.]

[Y phục màu hồng phấn trên người mỹ nữ thấm đẫm rượu, dáng người duyên dáng thấp thoáng như ẩn như hiện, vòng eo thon thả như cây liễu khiến Tô lão gia ánh mắt nóng lên, đêm đó đã chuộc thân cho mỹ nữ, đưa nàng về phủ, cá nước thân mật.]

Các cô nương của Tô gia nghe được đỏ hết cả mặt, nóng bừng cả hai tai. Tô Quyến này một chút cũng không biết ngượng ngùng!

Tô lão gia ho hai tiếng, cũng không cảm thấy có gì dọa người, dù sao ai mà không có chút chuyện yêu đương?

Nam hoan nữ ái là chuyện hoàn toàn bình thường.

[Cho dù có hoan ái, thì ông ta cũng chỉ lăn lộn trong phòng cô nương người ta trong thời gian nửa chén trà nhỏ.]

Không ngờ nha!

Mọi người xung quanh lập tức hướng sự chú ý về phía Tô lão gia, chi có nửa chén trà nhỏ, thật đáng thương.

Tô lão gia sắc mặt xanh mét, tối hôm qua là do trạng thái của hắn không tốt, mới có chuyện nửa chén trà nhỏ, đổi lại là ngày thường, tất nhiên là phải một, hai canh giờ.

Nghịch nữ này càng ngày càng không biết quy củ, dám nói xấu cả cha ruột của mình! ?

Hắn nghẹn lại một hơi trong l*иg ngực, không thể đi lên cũng không thể đi xuống được.

Mọi người xung quanh đều dỏng tai lên nghe, không phải ngày nào cũng biết được những chuyện này.

Ánh mắt của Tống Thiên Phàm rơi vào người Tô lão gia, Tô Quyến thật sự là lớn gan, ngay cả cha ruột của mình cũng dám nói xấu.

[Nửa đêm ra khỏi phòng của cô nương kia, quay người lại chạy đến phòng của tam di nương, kết quả bởi vì không đến nửa chén trà nhỏ, nên bị tam di nương đuổi ra.]

[Chậc, chậc, đây là muốn chứng minh bản thân bất lực sao.]

"Phốc" Có người nhịn không được liền cười lớn.

Lúc này sắc mặt Tô lão gia hoàn toàn tối tăm, đang định phát tác thì lại nhận được ánh mắt nhắc nhở từ phu nhân.

Trước đây Hoàng thượng đã bí mật ra lệnh cho từng phủ, nhưng bây giờ mọi người đều giả vờ im lặng trước mặt Tô Quyến, nếu chuyện này xảy ra sai lầm gì sẽ phạm tội nặng là xét nhà diệt tộc. Tô gia làm sao có thể chịu trách nhiệm nổi?

Đối mặt với vẻ mặt khó coi của Tô lão gia, Tô Quyến cười cong đôi mắt, ra vẻ một cô con gái ngoan ngoãn, nghe lời: “Con gái thăm hỏi cha, mẹ.”

Tô lão gia vẻ mặt lúc này rất khó coi, thậm chí không thể nặn ra được một nụ cười.

Tô phu nhân thì ngược lại, mỉm cười ấm áp, bước tới nắm tay Tô Quyến: “Con gái ta đi đường xa cũng mệt rồi phải không?”

Bà ta ra dáng của một người mẹ hiền khiến mọi người xung quanh đều phải cảm thán, vợ kế của Tô lão gia thật tốt bụng, rất yêu thương đứa con gái mà Tô phu nhân trước đây để lại”.

Trên mặt Tô phu nhân cười đến càng từ ái, trong lòng đã bắt đầu có bàn tính của riêng mình, Tô Quyến tuy rằng không phải là con gái ruột của mình, nhưng dù sao cũng là đích nữ của Tô phủ. Hiện giờ Tô Quyến lại có quan hệ với hoàng tộc, còn chưa từng làm chuyện gì tàn nhẫn, đang có rất nhiều người ngoài đang nhìn xem, bà ta phải diễn cho tốt.

Tô Quyến nhẹ nhàng lắc đầu: "Con gái không mệt, chính là để cho cha mẹ chờ ở cửa lâu như vậy, con gái trong lòng thật áy náy."

Tô phu nhân cười nói: “Đứa nhỏ này, mới lấy chồng được ba ngày, sao có thể cùng cha mẹ xa cách?”

Tô Quyến cụp mắt xuống, cười mà không nói lời nào.

Mọi người nhìn thấy, nghĩ là do nhắc đến chuyện lập gia đình, cô nương người ta ngượng ngùng.

Giây tiếp theo, tiếng lòng của Tô Quyến vang lên: [Tô phu nhân không hổ là người chiến thắng trong trận chiến ở trong Tô phủ. Bà ta tổng cộng chỉ gặp ta có hai lần, nhìn một cái kỹ năng diễn xuất của bà ta này, rất lợi hại, ta thiếu chút nữa cảm động muốn chết.]

Mọi người trong Tô gia: "......"

Kỹ năng diễn xuất của ngươi mới lợi hại!

Trong cả Tô phủ, ngươi là người giả trang tốt nhất!