Chương 6: Tô Gia Thật Náo Nhiệt

Tô Diệu Tổ lúc này trên mặt nào còn gió xuân rạng rỡ, hắn run rẩy quỳ trên mặt đất, trong lòng cầu xin Tô Quyến đừng nói nữa.

"Cha, đều là tiện nhân kia đã câu dẫn con. Cha biết mà, con trai luôn luôn hiếu thuận với cha!"

[Còn không phải là hiếu thuận sao? Hắn biết cha mình phương diện kia không được nên vội vàng hỗ trợ thỏa mãn người ta, giúp cha hắn lưu lại trái tim của mỹ nhân.]

Tô lão gia trừng lớn hai mắt. Hai tay ông nắm chặt dưới ống tay áo, bàn tay nổi đầy gân xanh.

"Cha! Con trai chưa bao giờ có ý tưởng đại nghịch bất đạo!"

[Nói vậy cũng đúng, tối hôm qua hơn một canh giờ rưỡi, sáng mai còn thêm hai canh giờ nữa, bận rộn gần bốn canh giờ, còn không có thời gian để nghỉ ngơi, làm sao còn có ý tưởng khác?]

Tô Diệu Tổ sốt ruột đến nổi trán toát đầy mồ hôi lạnh, trong lòng nghiến răng nghiến lợi. Tại sao năm đó Tô Quyến lại không chết bệnh ở nông thôn đi?

[Hắn còn hẹn mỹ nhân buổi tối làm thêm hai canh giờ nữa. Huynh đệ, trâu cũng không có khả năng tốt như ngươi!]

Tô lão gia trên trán nổi đầy gân xanh: “Nghịch tử!”

Ông ta tức giận gầm lên, đứng dậy lật bàn, toàn bộ đồ ăn đều đập vào người Tô Diệu Tổ, người hầu sợ hãi nhanh chóng lui ra ngoài.

Tô Quyến cũng giật mình, [Khá lắm, ông ta tức giận như vậy chỉ vì biết đêm qua bị cắm sừng. Nếu ông ta biết được ngũ di nương năm ngoái trốn khỏi phủ kỳ thật là bị Tô Diệu Tổ nuôi dưỡng trong một ngôi nhà ở ngoại ô, chắc chắn còn có tức giận hơn?]

"Ngươi thật là vô liêm sỉ!" Tô phu nhân đi trước một bước, tát vào mặt con trai một cái, tay run run nói: "Đó là di nương của ngươi!"

Ngũ di nương là năm kia vào phủ, năm trước trốn chạy khỏi phủ, người trong phủ đã tìm kiếm khắp nơi cũng chưa tìm thấy.

Tô lão gia lúc này đã mang tới gia pháp, một cây gậy tô bằng cánh tay con người, Tô Diệu Tổ sắc mặt tại nhợt sợ hãi, dập đầu thật mạnh: "Cha, con trai biết sai rồi! Về sau không dám tái phạm nữa, cầu xin cha tha cho ta."

Hắn một bên dập đầu thật mạnh, một bên cầu cứu nhìn về phía Tô Quyến.

Cô nãi nãi, ta van cầu ngươi đừng nói nữa!

Nếu còn tiếp tục nói nữa, e rằng hôm nay ta sẽ bị đánh chết ở đây!

Tô Quyến ánh mắt mờ mịt, [Nhìn ta làm gì, muốn ta nói mấy câu tử tế giúp hắn khuyên nhủ sao?]

[Con trai nɠɵạı ŧìиɧ cùng di nương xinh đẹp của cha mình, một đứa con gái như ta có vẻ như không quá thích hợp mở miệng khuyên như đi?]

Tiếng hét của Tô Diệu Tổ vang lên khắp đại sảnh, một tiếng lại một tiếng, vô cùng thê thảm.

Bên ngoài đại sảnh, mấy cô nương Tô gia cảm thấy thật hả giận, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không hẹn mà cùng chung một cái nhận thức: Tô Quyến tuyệt đối không thể trêu chọc!

Tô Linh Linh vừa mới bị lột ra một ít bí mật, nghe được tiếng kêu thảm thiết của ca ca, cảm thấy may mắn vì người bên ngoài không phải là nàng.

Trong đại sảnh, Tô Quyến ăn xong, nheo mắt nhìn màn trình diễn trước mắt: [Tô gia thật sự rất náo nhiệt, ta gần như muốn ở lại.]

Tống Thiên Phàm liếc mắt nhìn người vợ mới cưới của mình, vừa về nhà lại mặt đã làm loạn cả nhà, một tia lạnh lẽo lóe lên trong mắt hắn, nữ nhân này biết nhiều bí mật như vậy, hắn cần phải cẩn thận hơn.

Nếu nàng dám tiết lộ bất cứ điều gì có hại cho hắn, hắn sẽ lập tức gϊếŧ chết nàng.

Bên trong đại sảnh, mọi người trong Tô gia nghe được tiếng lòng này đều tỏ vẻ hoảng sợ - Ngàn vạn lần không cần!

Tô Quyến chỉ cần ở Tô gia nhiều thêm một chút, người gặp tai ương đều là các nàng!

Tô phủ xảy ra mấy chuyện gièm pha như vậy, Tống Thiên Phàm không có ý định ở lại nữa, chỉ là Tô Quyến còn muốn ở lại thêm một lát để xem kịch, nhưng nhìn sắc mặt tối đen của Tống Thiên Phàm, nàng không còn cách nào khác đành phải đi theo trở về.

Trước cửa Tô phủ, Tô Quyến rưng rưng nước mắt, nắm tay Tô phu nhân: “Mẹ, con gái phải đi rồi, ngài giúp ta chuyển lời dặn cha phải tự chăm sóc bản thân.”

[Thật sự không được thì nên đi khám đại phu đi. Tại sao lại cố chấp giữ thể diện làm gì?]

Nụ cười trên mặt Tô phu nhân cứng ngắc: “Đi thôi, cha con bên này có ta, con không cần lo lắng.”

“Về phần ngươi, bây giờ ngươi đã lập gia đình, việc gì cũng phải đặt phu quân lên hàng đầu, hầu hạ thế tử cho tốt.”

Nhìn thấy Tô phu nhân tỏ vẻ một bà mẹ hiền lo lắng cho con gái mình, Tô Quyến lau nước mắt nói: “Mẹ yên tâm, con gái sẽ chăm sóc thế tử thật tốt, nhất định sẽ thường xuyên về thăm cha mẹ. "

Tô phu nhân mỉm cười, sắc mặt trở nên tốt hơn rất nhiều: “Đi đi, đừng để thế tử phải đợi.”

Tô Quyến lúc này mới đi về phía xe ngựa, bước chân nặng nề và thở dài.

[Thật đáng tiếc nếu ta có thể ở lại Tô gia một hoặc hai ngày thì tốt rồi.]

Tô phu nhân nhìn bóng lưng Tô Quyến, nghĩ thầm: Tô Quyến này xem ra vẫn còn nhớ đến Tô gia, nếu sau này có ích lợi gì, chắc cũng sẽ không bỏ sót Tô gia.

Tô Linh Linh bên cạnh bĩu môi. Mẹ nàng đối với Tô Quyến rất tốt, cứ như nàng mới là con gái ruột của mẹ vậy.

"Mẹ."

Tô phu nhân: “Đại tỷ của ngươi bây giờ đã gả vào Vương phủ, ngươi là muội muội ruột của nàng, cũng có thể được thơm lây. Sau này phải nhớ tỷ muội một lòng, đừng nhắc tới những chuyện ngày xưa nữa. "

Cũng may lúc trước đưa người đi thôn trang, cũng không có làm gì khắt khe với nha đầu này.

Trên môi Tô hiện lên một nụ cười hài lòng. Có Tô Quyến ở đây, nước lên thì thuyền lên, hôn sự của con gái bà là Tô Linh Linh coi như có được bước đệm để đi vào những gia tộc cao quý đó.

Tiếng lòng của Tô gia nhàn nhạt từ đầu bên kia xe ngựa truyền đến: [Vương phủ thật nhàm chán, lấy đâu ra kịch hay như cảnh đánh nhau của hai cha con Tô gia? Còn có Tô phu nhân và con gái bà ta ở đây, ít nhất thì ta cũng có thể xem như mình đang tham gia trạch đấu.]

Khóe miệng Tô phu nhân giật giật, bà gần như không thể giữ được nụ cười trên môi.

Trong xe ngựa, Tô Quyến liếc nhìn Tống Thiên Phàm, người đang mím môi mỏng.

Nữ nhân Tô Quyến này, trong đầu có đủ thứ chuyện vớ vẩn, không có ý tưởng gì đứng đắn cả!

Chẳng bao lâu, xe ngựa dừng lại bên ngoài một khu vườn, sau khi xuống xe, Tô Quyến nhận ra mình vẫn chưa quay lại vương phủ, nhìn quanh, nàng cũng không xa lạ gì, nơi đây thường tổ chức tiệc vườn cho rất nhiều quan chức trong kinh thành, còn có những tiểu thư thế gia cũng rất yêu thích.

Đó cũng là nơi mà trong ấn tượng của nàng, Tống Thiên Phàm thường xuyên đi đến nhất, ngoài việc gặp gỡ Lưu Diệu Thanh, hắn còn có kế hoạch khác.

Chỉ thấy Tống Thiên Phàm chỉnh lại quần áo, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Tô Quyến, "Ít nói chuyện, đừng gây phiền toái cho ta."

Trước đó hắn nhận được tin tức Lưu Diệu Thanh sẽ tới dự tiệc vườn do Liễu gia tổ chức, hôm nay hắn có việc quan trọng phải làm, nếu không phải lo lắng phụ vương, mẫu phi sẽ biết chuyện này, hắn chắc chắn sẽ không đi lại mặt vào hôm nay.

Lúc này toàn bị nữ nhân Tô Quyến này trì hoãn.

Tô Quyến vẻ mặt rụt rè, nói: “Thϊếp thân nhớ kỹ.”

Tống Thiên Phàm nở nụ cười, trong tay cầm một chiếc quạt giấy, bước nhanh đi vào trong hoa viên, mấy ngày nay không gặp Diệu Thanh, hôm nay hắn phải thừa dịp giải thích với nàng rằng cuộc hôn nhân này không phải là điều hắn mong muốn, không thể để nàng ấy hiểu lầm được.

Tiếng thở dài của Tô Quyến truyền đến từ phía sau.

[Ngươi đến đây gặp Lưu Diệu Thanh. Ngươi muốn gặp nàng ấy, nhưng nàng ấy không nhất thiết muốn gặp ngươi. Than ôi, tại sao lại là một bên tình nguyện đây?]

Tống Thiên Phàm quay lại, nhìn thấy vẻ mặt vô tội của Tô Quyến, hắn cố gắng chịu đựng không dùng dao chém đầu Tô Quyến.