Chương 7.1

Trên thân Lý Ninh Ngọc có lệnh bài quỷ của Mạnh Tư Lăng, có thể che giấu toàn bộ số mệnh, Mạnh Tư Lăng không có cách nào cảm nhận được vị trí cụ thể của Thủy Thanh Phong, nhưng đối với mấy con quỷ cần thứ đó như quỷ thắt cổ thì chúng rất dễ dàng cảm ứng ra.

“Giao cô ta ra đây!” Quỷ chết chìm nói.

“Giao ra để chúng mày ăn à!”

Mạnh Tư Lăng thở hắt ra, chợt vung tay phóng một luồng quỷ khí trực tiếp chém đứt một cánh tay của quỷ thắt cổ. Không đợi hai con quỷ kia ra tay, Mạnh Tư Lăng lại ném thêm mấy luồng quỷ khí tấn công sang.

“Bùm!” Đầu lưỡi của quỷ thắt cổ đột ngột dài ra cứ như vật sống, nó đảo đầu lưỡi một cái xua tan luồng quỷ khí của Mạnh Tư Lăng.

“Thủy Thị!” Bỗng nhiên quỷ chết chìm phun ra một ngụm nước màu đen mang tính ăn mòn.

“Trốn mau!” Mạnh Tư Lăng hô to.

Lý Ninh Ngọc biết mình ở lại nơi đây chỉ trở thành kẻ vướng víu, lúc này nghe thấy Mạnh Tư Lăng hô, cô vội vàng đi trốn.

“Chúng ta hợp sức bắt cô ta lại, đến lúc đó không chỉ có thể thưởng thức Thủy Phong Thanh, còn có thể hút quỷ khí của con quỷ này.

Hai con quỷ đạt thành hiệp nghị, cùng nhau vọt về phía Mạnh Tư Lăng. Một con dùng đầu lưỡi cuốn lấy Mạnh Tư Lăng, một con không ngừng nhổ nước đen lên thân cô ấy.

“Hộ!” Một đám khói đen mạnh mẽ toát ra từ trên thân Mạnh Tư Lăng, bao bọc toàn thân cô ấy giống như một lá chắn bảo vệ.

“Phốc!”

“Keng!”

Lá chắn bảo vệ này cứ như không thể công phá, hai con quỷ nhìn nhau, trực tiếp vọt về phía Lý Ninh Ngọc trong phòng.

“Đừng hòng trốn!” Cánh tay Mạnh Tư Lăng vung lên, hai sợi xiềng xích do quỷ khí ngưng tụ lại bị ném ra.

Mỗi sợi xiềng xích dây dưa một con quỷ, Mạnh Tư Lăng lại kéo chúng nó về phía mình.

“Tán!”

Quỷ chết chìm đang bị trói lại đột ngột tan ra như nước, thoát khỏi xiềng xích rồi nhanh chóng ngưng tụ thân thể tấn công về phía Mạnh Tư Lăng.

“Xèo…”

Mấy chục ngụm nước màu đen đánh úp về phía Mạnh Tư Lăng, cô ấy vội vàng kéo quỷ thắt cổ tránh thoát, lại bị một ngụm nước màu đen khác đánh trúng.

“Trói quỷ! Lên!”

Sắc mặt Mạnh Tư Lăng khó coi, cô giẫm một cước, ngay sau đó bốn trận pháp viết đầy phù chú màu đen bao vây hai con quỷ như một cái l*иg sắt.

“Mày là quỷ sai?” Nhìn thấy trận pháp này, quỷ thắt cổ bỗng hô lên.

“Không phải.” Cô ấy lắc đầu, ban đầu quỷ thể của cô ấy rất ngưng thực, lúc này lại có chút trong suốt.

“A… Thả tao ra! Tao không cần Thủy Phong Thanh nữa! Không cần nữa!” Quỷ chết chìm bị vây trong trận gào rống đau khổ.

Hình như trận pháp này hút lấy yêu lực của quỷ quái, con quỷ nào bị hút khô quỷ lực trên thân thì cuối cùng sẽ rơi vào kết cục hồn bay phách tán.

“Không được!” Mạnh Tư Lăng lắc đầu, động tác trên tay không ngừng lại, liên tiếp bổ sung quỷ lực trên thân vào trận phá.

Trận pháp này là sở trường quỷ sai hay dùng nhất, đặc biệt là khi trừng phạt những con quỷ không nghe lời, không có chuyện ác nào mà không làm.

Đồng thời trận pháp này có thể duy trì bao lâu hoàn toàn dựa vào quỷ lực của con quỷ thi triển ra, quỷ lực của Mạnh Tư Lăng đã không còn nhiều…

“Áaa…”

Quỷ lực bốc cháy nhanh chóng, quỷ thể của Mạnh Tư Lăng cũng càng ngày càng trong suốt.

Cuối cùng cố gắng chống đỡ thêm ba phút nữa, quỷ chết chìm và quỷ thắt cổ đã bị hút khô quỷ lực, hồn bay phách tán.

Mạnh Tư Lăng xua tan trận pháp, quỷ thể không còn chút sức lực ngã trên mặt đất.

“Mạnh Tư Lăng!” Lý Ninh Ngọc kéo cửa ra chạy tới.

“Con quỷ kia nói Thủy Phong Thanh đã dung hợp với cô… Cô ăn Thủy Phong Thanh rồi à?” Mạnh Tư Lăng chống người ngồi dậy, gượng nở nụ cười.

“Tôi không biết.” Lý Ninh Ngọc lắc đầu, dường như nhớ tới điều gì bỗng nhiên nói: “Hơn một tháng trước Mạnh Thanh đi ra ngoài du lịch, lúc về tặng cho tôi một viên ngọc trai. Nhưng mà mấy ngày trước tôi không cẩn thận làm vỡ rồi, sau đó tôi mài chúng thành bột đắp mặt.”

“Wow…” Mạnh Tư Lăng bày ra biểu cảm khoa trương: “Chúc mừng cô, cô đắp cái mặt nạ đó xong, sau này không cần sợ mọc mụn nữa, có khi còn biến thành một cao thủ tu đạo đấy!”

“Đừng nói mấy thứ đó nữa, sao thân thể của cô trong suốt thế này?” Lý Ninh Ngọc thấy nửa thân dưới của Mạnh Tư Lăng lại bắt đầu trong suốt, không khỏi hoảng hốt.