Chương 2.1

“Ninh Ngọc! Không ổn rồi!”

Sáng sớm hôm sau, Ninh Ngọc lại nhận được điện thoại của Mạnh Thanh.

“Ninh Ngọc, có người phát hiện ra một thi thể đang hư thối ở ngoại ô phía Nam, thi thể vừa được mang về, còn chưa xác định được thân phận.”

“Chẳng qua A Mạc nói, lúc kiểm tra hiện trường phát hiện ra một chiếc nhẫn… là một đôi với chiếc nhẫn trên tay cậu.”

Theo bản năng Lý Ninh Ngọc giơ tay lên, nhìn chiếc nhẫn đang đeo trên tay mình…

“Ninh Ngọc! Cậu muốn đến đồn cảnh sát… xem thử không?”

Lý Ninh Ngọc thoáng buông tay, cả người mềm oặt ngã ngồi trên ghế sô pha, điện thoại di động cũng rơi sang một bên.

“Tớ…” Lý Ninh Ngọc nhất thời không nói nên lời.

“Chẳng phải cô không tin à? Đi xem thử đi, tốt xấu gì cũng sang đó nhìn một chút.” Con quỷ đó nói.

Lý Ninh Ngọc im lặng không nói gì.

Ninh Ngọc, người nhà họ Cố cũng tới.” Bên kia lại truyền đến một câu.

Bọn họ nói chờ xác nhận xong sẽ mang thi thể đi.

Lời này giống như đạp trúng vảy ngược của Lý Ninh Ngọc, cô đột ngột bật dậy, lấy chìa khóa xem dép cũng không kịp thay đã chạy ra ngoài.

“Đợi tôi với! Cô đợi tôi với!” Con quỷ kia hô lên, vội vàng bay qua.

Chờ đến khi Ninh Ngọc đến nơi, cô phát hiện người nhà họ Cố đã đến đông đủ.

Người cầm quyền hiện tại của nhà họ Cố là Cố Thanh Phong, ông ta đã gần sáu mươi tuổi.

Bên cạnh ông ta là con trai út Cố Thừa Lưu. Hai chân Cố Thừa Lưu tàn phế, chỉ có thể ngồi xe lăn. Cuối cùng là Cố Như Sơ - con gái nuôi của Cố Thừa Lưu.

“Con bé nhà họ Lý, cháu tới đây để làm gì?”

Thấy Lý Ninh Ngọc cũng tới, Cố Thanh Phong không nhịn được mở miệng hỏi.

“Các người tới đây làm gì, tôi cũng y hệt.” Lý Ninh Ngọc nói xong lập tức muốn vào trong, lại bị Cố Thanh Phong ngăn cản.

“Nó là người nhà họ Cố.” Cố Thanh Phong thấy Lý Ninh Ngọc nhìn sang, không mặn không nhạt nói.

“Ha ha, ban đầu đuổi dì Mạnh ra khỏi nhà họ Cố, các người đâu có nói dì ấy và đứa bé trong bụng là người nhà họ Cố các người!” Lý Ninh Ngọc không nhịn được lạnh lùng trào phúng.

“Là do chú sai.” Nãy giờ Cố Thừa Lưu vẫn luôn im lặng, lúc này mở miệng đáp lời.

“Người nhà họ Cố các người chẳng một ai tốt đẹp!” Lý Ninh Ngọc nói xong lại phát hiện con quỷ mà những người khác không nhìn thấy.

Con quỷ đó một hồi bay đến cạnh Cố Thanh Phong, lát sau bay tới trước mặt Cố Thừa Lưu, những người này cứ như không nhìn thấy cô ta vậy.

“Ninh Ngọc…”

Mạc Tần đảm nhiệm chức vụ nhân viên khám nghiệm tử thi trong đồn cảnh sát, cô ấy đi ra, biểu cảm trên mặt rất nặng nề.

“Đã khám nghiệm xong, thi thể kia…” Nói đến đây, dường như Mạc Tần không nói nổi nữa.

Nhưng đối diện với đôi mắt trên mặt Lý Ninh Ngọc, Mạc Tần không khỏi thở dài.

“Thi thể kia là Cố Hiểu Mộng.”

Lời này vừa nói ra, trên khuôn mặt của Cố Thừa Lưu lộ ra một tia chán nản, một chút hối hận.

“Chúng tôi có thể vào xem thử không?” Cố Thừa Lưu nhìn về phía Mạc Tần và hỏi.

“Được, nhưng mà mọi người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, Cố Hiểu Mộng…”

Cô ấy nói đến đây mấy người đã rõ ràng rồi.

Dù sao lúc cảnh sát tìm được Cố Hiểu Mộng, thi thể của cô ấy đã thối rữa chẳng nhận ra hình dáng gì, trên người không có một miếng thịt lành lặn không nói, thậm chí ngay cả cánh tay đều bị ai đập nát…

“Cảnh sát Mạc, Cố Hiểu Mộng chết là do ai gϊếŧ, tôi hy vọng các cô có thể nhanh chóng tìm ra hung thủ, không để cho chúng tôi chạnh lòng…” Nói xong, trên mặt Cố Thanh Phong lộ ra chút tiếc nuối.

Dù sao con cháu nhà họ Cố ít ỏi… Con trai lớn qua đời vì tai nạn giao thông nhiều năm về trước, con trai nhỏ lại gặp tai nạn xe cộ tàn phế.

Bây giờ trong nhà họ Cố ngoài ông ta chỉ còn lại một đứa cháu nuôi không có quan hệ máu mủ là Cố Như Sơ.