Chương 3.1

Vào cái hôm đám tang của Cố Hiểu Mộng, hai mắt Lý Ninh Ngọc sưng đỏ như hạt đào.

Người tới chia buồn đều rời đi rồi, cũng chỉ qua một tiếng đồng hồ, trước mộ của Cố Hiểu Mộng chỉ còn lại ba người Lý Ninh Ngọc.

Mạc Tần còn có nhiệm vụ trong đồn nên không tiện ở lâu, bảo Mạnh Thanh chăm sóc cẩn thận cho Lý Ninh Ngọc rồi rời đi.

“Chúng ta về thôi, cô đừng đau lòng.” Bóng đen tên Mạnh Tư Lăng kia lại vọt ra trước mặt Lý Ninh Ngọc.

“Cố Hiểu Mộng đã đi đầu thai rồi, kiếp sau của cô ấy đã được sắp xếp ổn thỏa, giàu sang phú quý, không cần phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, cha mẹ thương yêu.”

Nhưng mà lời nói của Mạnh Tư Lăng cứ như đá chìm đáy biển, không nổi lên chút bọt sóng.

“Ninh Ngọc, cậu cứ như vậy Hiểu Mộng nhìn thấy cũng sẽ không yên lòng.” Mạnh Thanh cũng không biết nên an ủi bạn thân của mình thế nào, chỉ có thể nặn ra một câu khô cằn như thế.

“Mạnh Thanh! Mạnh Thanh… Hiểu Mộng xinh đẹp như vậy, tại sao phải chết khó coi thế chứ!” Lý Ninh Ngọc xoay qua nắm lấy tay Mạnh Thanh, thê lương hỏi.

“Em ấy sợ đau như vậy, ngày thường đập đầu hay đυ.ng vào đâu đều kêu đau, ngày đó em ấy bị kẻ khác đánh thành như thế thì đau cỡ nào!”

“Em ấy… Rốt cuộc lúc đó em ấy còn gặp phải chuyện gì nữa mà lại tự tay siết chết mình…”

Nói đến đây Lý Ninh Ngọc không mở miệng được nữa, cô dùng tay che mặt và nhỏ giọng khóc đầy đau khổ.

“Ninh Ngọc, bên phía A Tần đã điều không ít người đi điều tra, nhất định sẽ bắt được hung thủ, mang kẻ đó ra công lý. Mạnh Thanh nói xong lại vỗ vai của cô một cái.

“Tớ có thể tin tưởng bọn họ không?” Lý Ninh Ngọc mệt mỏi nói.

Cố Hiểu Mộng mất tích, bọn họ tìm một tháng đều không tìm được. Bây giờ bọn họ có thể tìm được hung thủ sao?

“Sắp mưa rồi, nhanh đi về thôi, dù sao cô cũng phải sống thật khỏe mạnh, như vậy mới có thể thấy ngày hung thủ bị bắt.” Mạnh Tư Lăng ở một bên bỗng dưng lên tiếng.

“Cô đừng đi theo tôi nữa!” Lý Ninh Ngọc nói.

“Cái gì?” Mạnh Thanh sửng sốt, cảm thấy hơi khó hiểu.

Lý Ninh Ngọc lắc đầu một cái, giương đôi mắt sâu thẳm nhìn bức hình của Cố Hiểu Mộng trên tấm bia đá.

Đó là lúc hai người các cô đi du lịch cô chụp cho Cố Hiểu Mộng.

Ai ngờ được là tấm ảnh chụp Cố Hiểu Mộng tươi cười xinh đẹp như hoa đó bây giờ lại trở thành di ảnh của cô ấy…

Sau khi trở về, Lý Ninh Ngọc bị bệnh, không phải là bệnh trên thân thể mà là bệnh trong lòng.

Cô tự nhốt mình ở phòng, cả ngày không ra ngoài. Cho dù có người gõ của cô cũng nhất quyết không mở.

Mạnh Tư Lăng có thể coi thường cửa phòng, bay xuyên vào trong, nhưng cô ta không có cách nào khiến Lý Ninh Ngọc khỏe lại.

Cho đến hôm ấy Mạc Tần đến.

Hai người Mạnh Thanh và Mạc Tần đứng im trước cửa, nhất thời không biết nói gì.

Cuối cùng Mạc Tần là người trước tiên không kìm nén được, chậm rãi mở miệng.

“Ninh Ngọc, vụ án kia kết thúc rồi…”

“Ầm!”

Bên trong cánh của có thứ gì lao tới, một giây sau cửa mở, lộ ra khuôn mặt tiều tụy của Lý Ninh Ngọc.

“Sau khi Cố Hiểu Mộng mất tích, chúng tớ đã xem camera theo dõi. Ngày đó sau khi ra khỏi trường, Cố Hiểu Mộng bị người khác kéo vào trong một chiếc xe bánh mì.”

“Chúng tớ đã xem camera theo dõi ở tất cả đầu đường, chiếc xe kia ngừng ở khách sạn Hoàng Triều, cô ấy cũng bị mang vào đó.”

“Người của bọn tớ đã đến tra xét, lật tung khách sạn lên nhưng vẫn không tìm được Cố Hiểu Mộng.”

“Từ sau hôm ấy, Cố Hiểu Mộng giống như bốc hơi khỏi thế gian không tìm được nữa.”

Nói đến đây Mạc Tần không khỏi mím môi một cái.

“Chuyện này liên quan đến khách sạn Hoàng Triều, trong đồn không có chứng cứ, cấp trên còn bị tạo áp lực, đã lâu như vậy… thật sự không chịu đựng được nữa… Cho nên ý tứ của cấp trên là kết luận vụ án này do tự tử.”

Vừa dứt lời, trên mặt Mạc Tần lộ ra vẻ xấu hổ, cô ấy cũng uể oải cúi đầu.

“Tự tử á!”

Nghe lời giải thích này, Lý Ninh Ngọc lao lên túm lấy cổ áo của Mạc Tần.

“Em ấy tự tử sẽ tự đánh mình thành như vậy sao?”

“Tự tử sẽ tự đập nát cánh tay của mình hả?”

“Tự tử sẽ chọn dùng phương pháp thống khổ nhất để siết chết chính mình à?”

Trên mặt của Lý Ninh Ngọc tràn đầy vẻ giận dữ, cô tức giận, cô phiền muộn, cô oán hận.

“Bên phía nhà họ Cố, mấy ngày trước thì nói dễ nghe, nhưng hôm nay có kết quả…” Nói đến đây Mạnh Thanh cũng có chút tức giận.

Sau khi hai người rời đi, Lý Ninh Ngọc nằm trên ghế sô pha, đôi mắt thẫn thờ không có tiêu cự nhìn lên trần nhà.

“Ha ha ha… Ha ha ha ha…”

Đột nhiên Lý Ninh Ngọc bật cười, cười thật to nhưng nước mắt vô thức chảy ra đầy mặt.

“Lý Ninh Ngọc, cô phải phấn chấn tinh thần lên, chẳng lẽ cô muốn thấy hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật sao?” Mạnh Tư Lăng đột ngột lên tiếng.

“Cái gì?” Trong mắt Lý Ninh Ngọc lóe lên một tia sáng, cô ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Mạnh Tư Lăng.

“Tôi là quỷ, có chuyện gì mà tôi không biết chứ? Cô muốn tìm hung thủ, tôi có thể giúp cô.”

“Thật ư?” Nghe thấy lời này, trong lòng Lý Ninh Ngọc xuất hiện một hạt giống mang tên hy vọng.

“Tất nhiên là thật, điều kiện tiên quyết là cô nghe theo tôi…”