Chương 4.1

“Cô rất sợ vị đại sư đó à?” Thấy Mạnh Tư Lăng bay vào, Lý Ninh Ngọc hỏi.

“Cũng không phải là sợ, chẳng qua hôm nay có thể tránh được thì nên tránh… Dù sao tu vi của tôi đối đầu với ông ta muốn chạy thì vẫn thoát.” Mạnh Tư Lăng nói xong cười một tiếng.

“Quỷ quái như các cô có phân chia cấp bậc không?” Lý Ninh Ngọc hơi hiếu kỳ.

“Người còn phân ba bảy loại, tất nhiên quỷ cũng chia cấp bậc chứ!” Mạnh Tư Lăng đáp.

“Quỷ càng lâu năm thì quỷ lực càng mạnh mẽ, loại quỷ hơn ngàn năm gần như có thể đi ngang ở đây, trừ khi đám lão già quái vật trong giới tu hành ra tay, nếu không bọn họ đã vô địch.”

“Nhưng loại quỷ như vậy không phải đang chờ luân hồi đầu thai chính là vùi trong ổ quỷ tu hành. Dù sao nếu như những con quỷ đó có được thực lực mạnh mẽ đến cực hạn thì có thể ngưng tụ thân xác một lần nữa, đầu thai làm người.

“Cũng may từ xưa đến nay chẳng mấy con quỷ có thể ngưng tụ thân xác, nếu không nhân gian đã bị loạn rồi.”

Những tin tức mà Mạnh Tư Lăng vừa nói, đây là lần đầu tiên Lý Ninh Ngọc nghe được, hóa ra thế giới này thật sự có những con quỷ đã sống hơn nghìn năm!

“Lý Ninh Ngọc, hiện tại nguyện vọng của cô là gì?” Mạnh Tư Lăng đổi đề tài, đột nhiên hỏi.

“Hiện tại ấy à, bây giờ nguyện vọng của tôi chính là hy vọng hung thủ sa lưới…” Lý Ninh Ngọc vừa dứt lời, Mạnh Tư Lăng hỏi tới: “Thế sau này thì sao?”

“Sau này ư… Chuyện sau này tôi vẫn chưa biết.” Lý Ninh Ngọc nói xong lắc đầu một cái.

“Được rồi, không biết thì thôi vậy.”

Mạnh Tư Lăng dứt lời, cơ thể nhẹ bỗng bay đến cửa.

“Tôi ra ngoài đi dạo một vòng.”

Tiếng nói vừa dứt, hồn thể của Mạnh Tư Lăng đã tan ra, biến mất tại chỗ.



“Chết tiệt, ánh mắt của bà để đâu thế? Không nhìn thấy tôi à? Quần áo tôi đều bẩn hết cả rồi!” Trên đường phố, một người phụ nữ trang điểm đậm đang mắng mỏ.

“Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi cô, mới vừa rồi tôi nhất thời không nhìn thấy. Thật sự xin lỗi, tôi… tôi sẽ bồi thường cho cô, tôi bồi thường cho cô. Thưa cô, cho tôi hỏi quần áo này bao nhiêu tiền?” Người phụ nữ trung niên mặc đồng phục công nhân vệ sinh vội vàng xin lỗi.

“Bồi thường ư?” Người phụ nữ kia quan sát bà ấy một vòng, ánh mắt đảo một lúc rồi đột nhiên nở nụ cười.

“Được thôi, bà bồi thường đi, bộ quần áo này tôi mua mất ba mươi nghìn tệ, bồi thường đi!”

“Chuyện này…” Con số ba mươi nghìn tệ vừa được phun ra, sắc mặt người phụ nữ trung niên lập tức tái nhợt.

Bà ấy do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn mò ra một chiếc điện thoại di động đã vỡ màn hình.

“Bố sắp nhỏ ơi, ông có thể chuyển cho tôi ít tiền không, mới vừa rồi tôi…” Người phụ nữ trung niên mang vẻ mặt đau khổ gọi điện thoại cho chồng của mình.

“Hừ, không có tiền thì sống làm gì? Chết đi cho xong!” Người phụ nữ kia nói.

“Chính là mi!” Mạnh Tư Lăng đã bay ra ngoài nhìn một lúc lâu, bác gái kia không nhận ra nhưng cô ta thì biết, bộ quần áo kia cùng lắm là ba nghìn tệ, thế mà mụ đàn bà đó lại dám gạt người!

Chính là người phụ nữ này!

Mạnh Tư Lăng bay qua nhập vào cơ thể người phụ nữ,

“Cô ơi, tôi gom góp được hai mươi nghìn, tôi chuyển cho cô trước, cô để lại phương thức liên lạc, mấy ngày nữa tôi góp đủ phần còn lại rồi sẽ trả cho cô.” Người phụ nữ trung niên nói.

“Bác gái, không cần nữa, bộ đồ này của tôi chỉ là hàng rẻ tiền, chẳng đáng bao nhiêu, không cần bồi thường.”

Nói xong Mạnh Tư Lăng điều khiển cơ thể người phụ nữ đi vào một quán bar dưới ánh mắt ngạc nhiên của bác gái.

Bên trong đại sảnh, ánh đèn mờ tối, trong sàn nhảy đã có không ít trai gái ôm nhau, điên cuồng múa may nhảy nhót.

Dưới ánh sáng mờ ảo, một người đàn ông ngồi trên ghế dài bên trong để ý đến người phụ nữ vừa ngồi xuống trước quầy bar.

Người đàn ông cho một ánh mắt, một tên tóc vàng bên cạnh tiếp nhận tín hiệu, bưng một ly rượu trên bàn đi qua.

“Người đẹp, uống một ly không?” Tên tóc vàng ngồi lên quầy bar, nghiêng đầu nói với người phụ nữ.

“Tôi sợ anh uống không lại tôi.” Người phụ nữ nghiêng sang, cô ta chính là người vừa bị Mạnh Tư Lăng nhập vào.

“Anh đã chơi ở đây mấy năm, còn chưa thấy ai uống thắng mình.” Tên tóc vàng nói.

“Hay là em đi theo anh, chúng ta tìm một khách sạn nhỏ so tài thử xem?” Anh ta nói.

“Được thôi!” Mạnh Tư Lăng cười.