Chương 19

Nghĩ lại, cũng là báo ứng, khi trước ông ta cố chấp ép Thời Ý phải từ bỏ, giờ thì đến lượt ông ta bị ép từ bỏ.

Trương Văn Viễn hất tay của đạo diễn ra, "Cái gì mà thấy tốt thì dừng! Cơ hội mà tôi đổi bằng cổ phần, tại sao phải thu hồi lại!"

Người ta nói Cố Trạm cao quý, lịch thiệp, thật là vớ vẩn! So với những kẻ thích làm cao, anh ta còn kiêu ngạo hơn nhiều!

Trương Văn Viễn chưa nói hết thì điện thoại đã đổ chuông.

Chính giám đốc của công ty gọi đến, thông báo rằng công ty sẽ trả lại cho ông ta 1% cổ phần, và người sản xuất của "Đừng Làm Loạn" sẽ được thay thế bằng Tần Lập Viễn, thực hiện ngay lập tức.

Trương Văn Viễn cảm thấy một cơn giận bùng lên, mắt tối sầm lại.

…..

Trong quán cà phê.

Thời Ý đang khuấy ly cà phê.

- Ồ Chúa ơi, vậy là máy tính của cậu vẫn đang ở chỗ bạn trai cũ à?

- Hình ảnh chú mèo gật đầu.jpg

- Hình ảnh chú mèo lo lắng.jpg

- Cậu có thể trực tiếp yêu cầu lại mà.

Thời Ý khẽ cười, nói rằng cô hiểu rồi, nhưng cô không dám gặp lại bạn trai cũ của mình.

- Amy, cậu gửi cho mình địa chỉ email của Jack nhé.

- Được thôi, Jack rất giỏi, cậu yên tâm.

Jack là bạn trai của Amy, một hacker. Đúng vậy, cuối cùng Thời Ý đã nghĩ ra cách nhờ bạn hacker giúp đỡ. Không lấy lại được máy tính cũng không sao, chỉ cần đảm bảo rằng những thứ bên trong không bị lộ ra là được rồi.

Cô quả là một cô gái thông minh.

Thời Ý cười nhẹ, ánh mắt cong lên.

Cô không biết rằng những thứ cô phòng bị kỹ lưỡng đã bị lộ từ lâu. Sau khi liên lạc với bạn hacker, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Dù Cố Trạm hầu như không thể xem được máy tính của cô, nhưng chỉ cần có khả năng đó, cô vẫn luôn lo lắng. Giải quyết triệt để vấn đề này sẽ tốt hơn nhiều.

Jack cẩn thận sao chép một bản tài liệu từ máy tính của cô và gửi lại, đảm bảo rằng máy tính của cô hoàn toàn sạch sẽ.

- May mà có cậu, Amy. Nếu bạn trai cũ của mình nhìn thấy thì mình không dám tưởng tượng sẽ thế nào.

- Cậu khách sáo quá, Thời Ý. À, khi nào cậu trở về? Xú Xú nhớ cậu lắm rồi, bác sĩ thú y nói rằng nó đang rất buồn.

Thời Ý cau mày khi nghĩ về chú husky thích bám người, "Còn phải một thời gian nữa, mấy ngày này phiền cậu chăm sóc nó giúp mình nhé."

Cô tạm thời chưa thể về, đợi ổn định rồi sẽ đưa Xú Xú về bằng đường hàng không.

Khi đang trò chuyện vui vẻ, Thời Ý đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, một dự cảm lạ lùng xuất hiện, cô liền ngẩng đầu lên.

Bên ngoài cửa sổ kính, một người đàn ông với dáng người cao lớn đang đứng im lặng nhìn cô, không biết đã nhìn bao lâu rồi.

!!!

Thời Ý cảm thấy tóc gáy dựng đứng, đầu óc hoang mang, phản xạ ngay lập tức bỏ chạy, Cố Trạm dường như bị động tác của cô làm cho tỉnh táo, liền bước nhanh tới.

Chạy được vài bước, Thời Ý mới lấy lại bình tĩnh. Cô đang chạy cái gì vậy? Một người đuổi, một người chạy, chẳng khác gì mấy nữ chính ngốc nghếch trong phim truyền hình.

Cô bị kẹp đầu hay sao mà làm ra những chuyện ngu ngốc như thế này chứ!

... Quan trọng nhất là có chạy cũng không thoát!

Thời Ý dừng bước, hít sâu một hơi, chờ người kia bước vào cửa, cô mới ngẩng đầu nhìn lên, tim đập thình thịch trong l*иg ngực, nở một nụ cười: "Cố Trạm?"

Cô tỏ vẻ như rất bất ngờ, "Anh cũng ở đây sao? Thật là trùng hợp."

Cố Trạm bước tới với dáng vẻ mạnh mẽ: "..."

Trong suốt những năm tháng Thời Ý rời đi, Cố Trạm đã tưởng tượng rất nhiều lần, rằng nếu gặp lại cô, anh sẽ nói gì.

Anh nghĩ rằng mình sẽ hỏi cô liệu cô có còn trái tim hay không, bao năm qua anh không hề thay đổi số điện thoại, vậy mà cô lại không hề gọi một cuộc nào.

Có rất nhiều điều anh muốn hỏi.

Nhưng khi thực sự gặp lại người ấy.

Qua lớp kính trong suốt, bên ngoài là quảng trường nhộn nhịp, bên trong là ánh đèn dịu nhẹ, yên tĩnh.