Chương 5: 9 + 10

【9.】

Buổi tối ra ngoài chạy bộ, tôi phát hiện Quý Trầm luôn âm thầm chạy đằng sau.

Cuối cùng không thể kìm nén được nữa, tôi dừng lại hỏi anh.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì thế"

Ánh mắt anh dừng lại trên mặt tôi, "Bốn năm trước thật ra anh ra nước ngoài là bởi vì..."

Đột nhiên trong bụi cỏ phát ra âm thanh sột soạt.

"Chúng ta còn phải lén lút thế này đến bao giờ?"

Là giọng của Phương Tĩnh.

...Trâu bò ghê nha.

Có nhiều camera hơn cũng không đỡ nổi cách chơi của hai người này.

Không sao cả, tôi vẫn còn điện thoại đây.

"Hôn lễ được định vào tuần sau, đến lúc đó anh sẽ làm cô ta mang thai, sẽ không để em phải đợi lâu nữa."

"Tới giờ tại sao bụng cô ta vẫn chưa có động tĩnh a? Tóm lại anh có được hay không thế?"

Quý Nguyên trầm mặc một lát rồi cười, "Anh được hay không, chẳng lẽ em còn không biết hay sao?"

"Phiền toái cho anh rồi."

Tôi nghe âm thanh hoảng hốt yêu kiều kia mà toàn thân nổi đầy da gà.

Báo hại khiến chiếc điện thoại đang ghi hình rơi xuống đất bộp một tiếng.

"Ai đó?"

Đang định nhặt điện thoại, đột nhiên cơ thể tôi rơi vào cái ôm quen thuộc.

Quý Trầm đón lấy eo tôi, tránh vào bụi cây bên cạnh.

Tôi nắm chắc thời cơ tìm một phần ghi âm tiếng mèo kêu trong điện thoại rồi mở lên.

"Meo~"

"Hóa ra là mèo hoang."

Đợi hai người họ đi tôi nhìn sang Quý Trầm đang đứng bên cạnh.

Đôi mắt sâu hút tối đen như mực, trước sau như một.

Tôi vô thức nhìn sang chỗ khác, "Ban nãy cảm ơn anh."

Anh thì lại rất tự nhiên, thấp giọng nói một câu, "Không có chi."

Lúc đứng dậy chân tôi trẹo một phát.

Lại một lần nữa ngã vào lòng Quý Trầm.

Bỗng anh cất lời:

"Lúc trước, khi còn ở bên nhau em luôn thích vừa đi đường vừa nhìn anh nói chuyện, em hoạt bát lanh lợi, trong một buổi tối mà có thể té ngã mấy lần."

"Về sau em nói là do em cố ý muốn ngã vào lòng anh."

Quý Trầm rũ mắt dịu dàng nhìn tôi, ngay lập tức làm tôi dường như trở về mùa hè khô hanh đầy tiếng ve năm đó.

Có lẽ do thời tiết quá nóng rồi, bỗng dưng tôi cảm thấy mặt có chút nóng.

"...Lần này không phải thế."

Anh thấp giọng cười một tiếng, "Ừm, anh biết."

"Để anh dìu em."

Chúng tôi im lặng mà đi.

Quý Trầm bỗng thả chậm bước chân.

"Anh thật sự không hiểu khi nãy tại sao em nói anh vì chơi thua thật hay thách nên đồng ý lời tỏ tình của em."

"Hà Thư, anh không muốn bị người khác hiểu lầm. Nhất là người mà anh quan tâm."

Dưới ánh trăng, ánh mắt anh trầm lặng như nước.

"Không phải vì chơi thật hay thách, cũng không phải vì điều gì khác, lúc đó đồng ý với em xuất phát từ lòng chân thành của anh."

Ngực tôi nảy lên, ngổn ngang trăm mối, "Nhưng mà hai tin nhắn chia tay kia..."

Quý Trầm vô cùng kinh ngạc: "Từ trước đến giờ anh chưa từng gửi cho em tin nhắn chia tay nào cả."

Anh cười khổ, "Là em viết cho anh lá thư bảo anh từ nay về sau đừng làm phiền em nữa."

"Em cũng không..."

Chúng tôi nhìn nhau, đều thấy được kinh ngạc và nghi ngờ trong mắt đối phương.

Sau đó gặp được Quý Nguyên và Phương Tĩnh đang trên đường trở về.

【10.】

Tám con mắt hướng về nhau.

Tôi đánh đòn phủ đầu:

"Vừa rồi em chạy bộ bị trật mắt cá chân, may mà trên đường tình cờ gặp được anh trai của anh."

"Quý Nguyên, sao anh lại ở cùng bạn gái của anh ấy?"

Quý Nguyên nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đỡ tôi của Quý Thầm, chậm rãi nói: "Anh và cô ấy cũng chỉ là vừa khéo gặp được nhau thôi."

Nói xong, anh ta sải bước đi tới.

"Chân Hà Thư bị bong gân rồi, để em làm, em là chồng chưa cưới của cô ấy." Nói xong, anh ta lập tức ôm ngang lấy tôi.

Tôi theo bản năng định đẩy ng ực anh ta ra, nhưng nhanh chóng kìm nén lại.

Sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện.

Quý Nguyên ôm tôi đi về phía trước.

Quý Trầm và Phương Tĩnh theo sau.

Cảm giác như sau lưng sẽ bị ánh mắt ghen tị và phẫn uất của Phương Tĩnh bắn thủng.

"Gần đây em khá gần gũi với anh trai anh."

"Anh ấy không phải là người tốt, em tuyệt đối đừng để vẻ ngoài của anh ấy lừa."

Tôi không muốn nói chuyện với anh ta nên nhắm mắt ngủ thϊếp đi.

"Em yêu, anh có cảm giác như gần đây em không để ý đến anh."

...

Mấy ngày nay tôi cảm thấy Quý Nguyên dường như đã thu liễm rất nhiều.

Thậm chí anh ta còn chủ động lấy lòng tôi.

Nhưng mỗi lần tôi đều đối xử với anh ta không lạnh không nóng.

Có lẽ anh ta thích chịu ngược. Tôi càng lãnh đạm, anh ta ngược lại càng đến gần tôi hơn.

Đồng thời, nick phụ của tôi lại nhận được tin nhắn của Quý Nguyên.

「 Lục Lục, kế hoạch lúc trước của tôi có phải là không công bằng với bạn gái không? 」

「 Đứa trẻ từ nhỏ đã không có mẹ ở bên cạnh cũng rất đáng thương có phải không? 」

「 Thật kỳ lạ, dạo gần đây nhìn thấy cô ấy đi gần người đàn ông khác một chút, tôi cũng cảm thấy rất không thoải mái. 」

「 Rõ ràng tôi chỉ coi cô ấy là thế thân mà thôi. 」

..........

「 Lục Lục, một người có thể sẽ thích hai người cùng lúc sao? 」

Tôi kiên định trả lời anh ta, 「 Không đâu, người cậu thích chỉ có Phương Tĩnh. 」

Anh ta cũng không trả lời nữa.