Chương 4: Em muốn chơi ở chỗ nào?

Beta: Amouriel

Mùa hè nên tôi và Chu Tư ăn mặc đơn giản. Hôm nay tôi mặc một chiếc váy qua đầu gối, trông giống như cố ý gửi đến cửa, rất thuận tiện để làm một cái gì đó.

Chu Tư đẩy tôi lên sofa, con mèo vàng nhỏ thuận thế nhảy khỏi sô pha, giống như muốn nhường chỗ cho tôi.

Tôi nhìn con mèo mập mạp đang duỗi thắt lưng kia cười một tiếng.

Chu Tư hỏi tôi đang cười cái gì.

Tôi nói với anh, “Anh nuôi nó quá béo rồi!”

Chu Tư nói: “Béo cảm giác có thịt, dễ thương mà.”

Lời này ngược lại nói không sai, động vật nhỏ nuôi trông rất mập mạp sẽ có vẻ ngây thơ đáng yêu. Nhưng con người thì khác, trào lưu thẩm mỹ gầy gò ở Trung Quốc rất nhiều cô gái đều phải cố ý giảm cân duy trì trạng thái gầy đẹp.

Con mèo vàng nhỏ kia lại chạy đến chân tôi cọ cọ, tôi nhịn không được lại muốn đưa tay sờ một cái.

Chu Tư dường như nhìn ra ý định của tôi, nắm lấy cổ tay tôi. Anh nhìn tôi từ trên cao xuống, cười như không cười nói: “Em cho là nằm đây để cho em đùa với mèo sao?”

Tôi xảo quyệt nói: “Nếu không thì sao?”

Chu Tư chậm rãi cúi người, lòng bàn tay rõ ràng dán vào xương quai xanh của tôi, miệng hổ suýt bị kẹt cổ tôi. Tôi buộc phải ngả người ra sau, theo bản năng bắt lấy cổ tay Chu Tư. Bàn tay của anh rất đẹp, nhưng nó không có nghĩa là anh yếu. Các đường gân xanh trên mu bàn tay rõ ràng, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Armani đắt tiền.

Không thể phủ nhận, cả người Chu Tư đều lộ ra một hơi thở đàn ông bình tĩnh. Loại khí chất này loại thằng nhãi mới vào xã hội như Trần Chí Thành không thể so sánh.

Sự chú ý của tôi lập tức tập trung toàn bộ vào người Chu Tư, ngay sau đó nụ hôn của anh rơi vào khóe môi tôi. Chỉ là nhẹ nhàng chạm vào như vậy, cả người tôi đã không còn gì, chỉ run rẩy một cái. Tôi rất khó để hình dung loại cảm giác hiện tại, tóm lại rất thần kỳ, toàn bộ cảm quan đều được điều động, nụ hôn của Chu Tư giống như mang theo một dòng điện mê hoặc nào đó, đánh thẳng vào trái tim tôi.

Đúng vậy, tôi đã rơi vào tình trạng nguy cấp.

Nụ hôn của Chu Tư chậm rãi đi xuống phía dưới, tôi ngẩng đầu tiếp nhận.

Trong thực tế, tôi hay bị động, về mặt này tôi không cởi mở như bề ngoài. Khi tôi ở cùng một chỗ với Trần Chí Thành, mỗi lần đều là qua loa, thời gian trước sau cộng lại có thể cũng không đến năm phút. Tôi đã luôn luôn nghĩ rằng tất cả mọi người là như thế này, cho đến khi một đồng nghiệp nữ lớn hơn năm tuổi của tôi đề cập đến cuộc sống của cô ấy, tôi đã ngạc nhiên, hóa ra một số người có thể có một giờ.

Một giờ, có khoa trương không vậy? Tôi nghi ngờ.

Ngày hôm đó, các đồng nghiệp nữ cũng đặc biệt nhấn mạnh với tôi: “Thêm khúc dạo đầu thậm chí còn không đến năm phút? Thế thì đàn ông kiểu này vô dụng.”

Vào lúc đó tôi không phản bác nổi, bởi vì tôi không có gì để tranh cãi.

Tôi thậm chí còn không biết tiếp theo Chu Tư sẽ có hành động gì, cũng không biết từ khi nào co rụt ở một góc sô pha, giống như là bị làm đến thảm thương.

Cũng không phải là bắt nạt đến thảm, tôi thiếu chút nữa muốn khóc. Loại cảm giác này tôi chưa bao giờ trải qua, giống như là đi tới một thế ngoại đào nguyên, bị mây mù mềm mại quấn quanh. Giây tiếp theo lại từ trên không trung rơi xuống, ngã đến tan nát xương thịt.

Chu Tư hai tay chống lên trên người tôi, cố ý dùng ngón tay ướt lăng vẽ vòng tròn trên xương quai xanh của tôi, trêu chọc nói: “Nhanh như vậy thì không được đâu?”

Tôi cảm thấy má mình nóng bất thường, nhưng chỉ có thể cậy mạnh: “Anh chỉ biết như vậy thôi sao?”

Chu Tư nhướng mày, tiếp theo anh bế tôi.

Bất ngờ không kịp đề phòng, tôi hét lên một tiếng.

Chu Tư vỗ mông tôi một cái, trêu chọc: “Lại không làm em tiếp, chắc em không biết sợ?”

Tôi hỏi anh ta, “Anh đưa em đi đâu vậy?”

“Sô pha đều ướt rồi, trở về phòng.” Chu Tư nói xong cúi đầu nhìn tôi một cái, dừng bước, lại hỏi tôi: “Hay là, em muốn chơi ở chỗ nào?”

Nói như vậy, tôi không chỉ định một chỗ giống như có vẻ rất khó chịu. Vì vậy, tôi chỉ ra bên ngoài và nói, “Bể bơi.”

Chu Tư vừa nâng bước chân lên một chút, dường như có chút ngoài ý muốn, anh nhấn mạnh với tôi: “Em chắc chứ?”

Nói xong anh vừa định quay người đi ra ngoài.

Tôi ngay lập tức nhận ra: “Không, không, chúng ta về phòng đi.”

Chu Tư cười cười, l*иg ngực cũng rung động theo. Tôi thật sự không có mặt mũi gặp người, dứt khoát đem mặt mình chôn ở trong ngực anh. Anh nhìn ra sự khó chịu của tôi, giống như an ủi cúi đầu hôn lên trán tôi một cái, nhẹ giọng nói: “Đồ nhát gan.”

Tất cả mọi thứ tiếp theo là nước chảy thành sông.

Tôi nằm trên giường Chu Tư, mái tóc dài xõa tung trên ga giường màu xám tro, cả người bị hơi thở của anh bao bọc. Không thể phủ nhận loại cảm giác này rất khẩn trương, nhưng cũng đặc biệt kí©h thí©ɧ.

Chu Tư muốn bật đèn, nhưng tôi nói không cho.

Anh nắm lấy tay tôi và đặt trên anh và hỏi tôi một cách quyến rũ: “Không muốn xem em ăn anh như thế nào hử?”

Tôi chơi xấu: “Không muốn, không muốn.”

Chu Tư sờ vào má tôi, chính thức gọi tên tôi: “Tạ Lệ ”

Tôi nhìn vào mắt anh qua ánh sáng yếu ớt trong phòng, như thể tôi đã mê mẩn anh. Người trước mắt, giống như một con sói quý ông muốn biến thân vào đêm trăng tròn.

Giờ khắc này, hình như tôi đã quên Chu Tư là anh trai của bạn thân nhất Chu Uyển của tôi, anh ở trước mặt tôi là một đàn ông có mười phần hấp dẫn.

Tiếng chuông điện thoại di động vang lên đã là một giờ sau đó.

Vừa mới chấm dứt, cả người tôi còn chưa chậm lại. Chu Tư vất vả lao động ngược lại giống như không có việc gì, anh tìm điện thoại di động của tôi đưa cho tôi. Tôi nhìn id người gọi, đó là Chu Uyển.

Vẻ mặt của tôi trong nháy mắt thay đổi, trước mặt Chu Tư nhận điện thoại từ em gái anh. Chu Tư đương nhiên không biết những chuyện việc bẩn thỉu mà em gái mình làm, kỳ thật tôi cũng không có ý định nói. Nói rồi thì có ích lợi gì chứ? Chẳng lẽ còn ý đồ để Chu Tư hỗ trợ chủ trì công đạo sao?

Điện thoại kết nối, tôi có chút lạnh lùng chào một tiếng.

Chu Uyển bên kia rất nhiệt tình: “Lệ Lệ, cậu ở đâu vậy?”

Tôi nhìn Chu Tư ở một bên, nói với Chu Uyển: “Cậu đoán xem.”

Chu Uyển nói: “Tớ đoán, cậu nhất định không ở nhà.”

Tôi cười nhẹ nhàng: “Cậu thực sự hiểu tớ thật đấy.”

Chu Uyển do dự trong chốc lát, nói: “Cái kia… Hôm nay tớ nhìn thấy Trần Chí Thành.”

Tôi ừ nhẹ, “Phải không?”

Chu Uyển nghe ra giọng nói của tôi không thích hợp: “Lệ Lệ, đàn ông như thế này, cậu còn giữ lại làm gì?”

Tôi đang chuẩn bị mở miệng đáp lại Chu Uyển, không ngờ sau gáy bị người mυ"ŧ cắn một cái, là Chu Tư, anh giống như có tinh lực dùng không hết.

Không biết lúc này Chu Tư ôm tâm tình gì, rõ ràng biết tôi và em gái đang nói chuyện qua điện thoại, còn cố ý trêu chọc tôi.

Lúc này cả người tôi còn mẫn cảm không chịu nổi.

Đầu dây bên kia, Chu Uyển còn đang nói chuyện: “… Nghe tớ khuyên một câu, cậu vẫn nên chia tay với Trần Chí Thành đi.”

Nếu không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy Chu Uyển cùng Trần Chí Thành nắm tay một bộ dáng anh anh em em, tôi nhất định sẽ rất cảm động còn có bạn thân khuyên bảo tôi. Nhưng giờ này khắc này, mỗi một câu Chu Uyển nói đều làm cho tôi cảm thấy rất ghê tởm. Ghê tởm đến mức, tôi cũng lười ứng phó, còn có chút muốn phát tiết cái gì đó.

Tôi cúp điện thoại, ném điện thoại sang một bên, sau đó nắm lấy tay Chu Tư, hung hăng cắn mạnh vào cổ tay anh

“Ư…” Chu Tư hít sâu một hơi, nhưng cũng không đẩy tôi ra, chỉ mặc cho tôi cắn.

Tôi thở ra một hơi, nhìn vào vết cắn trên cổ tay của anh, hỏi anh: “Tại sao anh không tránh?”

Chu Tư cười một chút: “Tránh cái gì? Dù sao vừa rồi anh cắn em cũng không nhẹ.”

Anh dán vào bên tai tôi thấp giọng nói: “Xem như để cho em ăn miếng trả miếng.”