Chương 6: “Anh không sao đấy chứ?”

Beta: Amouriel

Loại cẩu huyết kí©h thí©ɧ này tu la tràng tại hiện trường này tôi tuyệt đối không nghĩ tới.

Giờ lúc này, tôi nửa người mềm mại dựa vào trong ngực Chu Tư, trên người mặc tay áo ngắn rộng thùng thình của Chu Tư, một đôi chân dài lấp lánh lộ ra bên ngoài, thoạt nhìn lộn xộn không chịu nổi.

Chỉ cách đó 5m, bạn trai hiện tại của tôi là Trần Chí Thành đang đứng đó.

Chu Tư ngược lại không có động tác vì tiếng gầm giận dữ của Trần Chí Thành, anh chỉ nhìn tôi trong ngực, thậm chí còn ân cần lau khóe môi tôi ẩm ướt một chút.

Vừa nhận nụ hôn, tôi đỏ mặt, đôi môi sưng lên. Hương vị hôn môi với Chu Tư thật sự quá tuyệt vời, giống như nghiện thuốc độc.

Tôi vốn định trực tiếp mở miệng nói lời chia tay với Trần Chí Thành, không ngờ Trần Chí Thành ngược lại là người vừa ăn cướp vừa la hàng.

“Được lắm, Tạ Lệ, em thật sự đã qua lại với người đàn ông khác sau lưng tôi?’’

Trần Chí Thành nói xong đã đi đến bên cạnh tôi, anh ta muốn kéo tôi từ trong ngực Chu Tư, nhưng Chu Tư dáng người cao lớn chắn trước mặt tôi.

Từ góc độ này, Chu Tư ước chừng cao hơn Trần Chí Thành một cái đầu.

Chu Tư bảo vệ tôi ở phía sau, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trần Chí Thành. Anh lớn hơn Trần Chí Thành tám tuổi, lại lăn lộn trên thương trường, cả người lộ ra một khí thế cường đại. Không so sánh không biết, vừa nhìn như vậy, Trần Chí Thành ở trước mặt anh thật sự rất yếu

Kỳ thật Trần Chí Thành cũng không tính là thấp, anh ta cao 1m78, khoảng cách một mét tám chỉ kém hai cm. Nhưng Trần Chí Thành luôn nhấn mạnh với tôi rằng anh ta cao 1m79, nói mang giày đã cao 1m8.

Lúc còn học đại học, Trần Chí Thành thích chơi bóng đá, cho nên đặc biệt được các cô gái yêu thích. Hơn nữa bộ dáng của anh ta đẹp trai, cho nên luôn có thể làm người ta xem nhẹ thiếu sót về chiều cao của anh ta. Con người tôi thực sự không quá coi trọng chiều cao, tôi quan tâm khuôn mặt nhiều hơn. Trần Chí Thành trông rất giống một nam minh tinh mà tôi thích, ngũ quan lập thể, thật sự rất đẹp. Lúc đi học tôi đuổi theo các cô gái Trần Chí Thành, nhưng Trần Chí Thành hết lần này tới lần khác đối với tôi có tình cảm đặc biệt. Dưới sự theo đuổi của Trần Chí Thành, tôi tự nhiên ở bên anh ta.

Thành thật mà nói, trong ba năm hẹn hò với Trần Chí Thành, tôi thậm chí đã có ý định kết hôn. Lúc đó vừa mới tốt nghiệp, tôi nói với bạn thân Chu Uyển rằng tôi muốn kết hôn còn muốn sinh con cho Trần Chí Thành. Lúc ấy Chu Uyển cực lực khuyên can tôi, cậu ấy nói đầu óc tôi không tỉnh táo, nào có người vừa tốt nghiệp thì kết hôn sinh con luôn không, quả thực là đẩy mình vào trong hố lửa.

Sau đó bận rộn phỏng vấn, làm việc, thích nghi với cuộc sống. Cho đến bây giờ, tôi vẫn sứt đầu mẻ trán tại nơi làm việc, cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Cũng buồn cười, tôi thật sự không biết có nên cảm ơn Chu Uyển hay không, bởi vì cậu ấy cho nên tôi không có xúc động kết hôn với Trần Chí Thành.

Gió đêm nhẹ nhàng, mang theo một chút lạnh

Tôi nhìn bóng lưng rộng lớn của Chu Tư trước mắt, lần đầu tiên cảm giác được sức mạnh của bạn trai đến từ trên người đàn ông này. Cuối cùng tôi cũng hiểu được vì sao con gái luôn thích người cao, chắc là trong trường hợp này sẽ làm cho người ta có cảm giác tràn đầy an toàn.

Chu Tư nhìn Trần Chí Thành trước mắt, thờ ơ hỏi: “Anh là ai?”

Trần Chí Thành cười: “Tao là ai? Mày hỏi tao là ai?”

Anh ta nói xong, bắt đầu hét vào mặt tôi: “Tạ Lệ! Em nói cho thằng này biết, tao là ai?”

Tôi bị tiếng gầm gừ của Trần Chí Thành làm cho giật mình, hoàn toàn không hiểu anh ta làm như thế nào hợp tình hợp lý như vậy.

Trần Chí Thành lúc này thật sự là tức giận ngập trời, như một con dã thú giận dữ, giống như tùy thời có thể nhào tới cắn người.

Chu Tư thấy tôi nửa ngày không lên tiếng, cho rằng tôi bối rối, anh quay đầu lại hỏi tôi: “Em sợ không? ”

Tôi vốn tưởng rằng Chu Tư sẽ chất vấn tôi, nhưng anh chẳng những không có, ngược lại đưa tay thân mật xoa xoa đầu tôi, an ủi: “Đừng sợ, chó điên sủa lung tung mà thôi.”

Khoảng cách gần như vậy, Trần Chí Thành cũng không phải là người điếc, lời này hiển nhiên cũng bị anh ta nghe được

Trần Chí Thành tuổi không lớn, có loại nghé con mới sinh không sợ hổ. Đặt ở ngày thường, anh ta có thể đã sớm tiến lên cho người ta một đấm, nhưng lúc này anh ta lại không động thủ. Chắc là đang chột dạ, hoặc có lẽ là biết đánh nhau anh ta khẳng định cũng không chiếm thế thượng phong, vì thế anh ta hướng Chu Tư giận dữ gào thét: “Mẹ nó, có tin ông đây đánh mày hay không? Mày cút đi cho ông!”

Chu Tư đương nhiên không có khả năng nghe Trần Chí Thành nói, anh chẳng những không đi mà ngược lại từng bước đi về phía Trần Chí Thành, mang theo giọng nói không thể nói: ‘’Mày xem tao là ai? Bảo tao đi là đi?”

Trần Chí Thành theo bản năng lùi về phía sau một bước, giày thể thao ma sát sàn xi măng.

Chu Tư cầm cổ áo Trần Chí Thành lên, từ trên cao nhìn xuống: “Đánh tao? Tao ngược lại muốn xem mày có bản lĩnh này hay không.”

Cảnh tượng này thật sự làm cho tôi ở phía sau đang xem kịch sảng khoái ngây người.

Nhưng nghĩ lại, tôi và Trần Chí Thành bất quá cũng là cũng là chó chê mèo lắm lông thôi. Tuy rằng Trần Chí Thành nɠɵạı ŧìиɧ trước, nhưng tôi lại vì trả thù anh ta mà tìm người đàn ông khác. Phong lưu qua đêm, lúc này tôi nhớ ra mình còn có bạn trai.

Lúc này, phòng bảo vệ ở cửa khu phố nhỏ bật đèn. Tôi sợ sẽ kinh động đến nhân viên bảo vệ, vì vậy tôi gọi Chu Tư lại.

Chu Tư quay đầu lại nhìn tôi một cái, anh đưa lưng về phía ánh sáng, bóng dáng che lên người tôi.

Tôi đi đến bên cạnh Chu Tư, thẳng thắn với anh: “Anh buông tay ra đi, người này là bạn trai của tôi.” ”

Chu Tư nghe vậy nhìn tôi thật sâu, tôi không nhìn thấu ánh mắt này của anh có ý gì, là ngoài ý muốn hay là phẫn nộ? Theo đạo lý mà nói, anh chắc nên biết tôi đã có bạn trai, dù sao Chu Uyển người này miệng vỡ vụn, cái gì cũng thích ở trước mặt người khác nói.

Nhưng không thể phủ nhận là đêm nay tôi trêu chọc Chu Tư trước.

Chỉ một lúc sau, Chu Tư buông Trần Chí Thành ra, anh còn không quên hỏi tôi một câu: “Có muốn đi theo anh không? ”

Tôi lắc đầu và hỏi anh nửa đùa nửa thật: “Tại sao? Anh nghĩ tối nay anh vẫn chưa chơi đủ sao? ”

Hai tròng mắt Chu Tư kín đáo như bưng, trên mặt anh không có ý đùa giỡn, thoạt nhìn đặc biệt nghiêm túc: “Chơi? Em có đủ khả năng không? ”

Tôi không chống đỡ nổi Chu Tư nghiêm túc như vậy, chỉ có thể nhận ra: “Anh làm gì vậy? Anh thật nhàm chán. Em là một người trưởng thành rồi, em có thể chịu trách nhiệm về hành động của mình. ”

Chu Tư gật gật đầu, anh quay đầu nhìn Trần Chí Thành, sau đó đi thẳng về phía chiếc xe của mình, bụi bặm mà đi.

Còn lại tôi và Trần Chí Thành hai người hai mặt nhìn nhau.

Kỳ thật vừa rồi tôi thật sự rất muốn đi cùng Chu Tư, nhưng bởi vì tôi không đi là muốn cùng Trần Chí Thành nói một chuyện quan trọng. Mối quan hệ của chúng tôi đã không bình thường, không cần phải tiếp tục nữa.

“Chúng ta chia tay đi.” Tôi trực tiếp nói thẳng.

Trần Chí Thành nhếch môi: “Vì người đàn ông vừa rồi?”

Tôi lắc đầu: “Trần Chí Thành, sao anh không tự hỏi mình?”

Thậm chí bây giờ Trần Chí Thành còn đang giấu diếm tôi, vẻ mặt anh ta vô tội: “Anh? Có chuyện gì với anh sao? ”

Tôi bất đắc dĩ cười ra tiếng: “Nhất định muốn tôi lấy điện thoại di động ra cho anh xem anh cùng phụ nữ khác anh anh em em?”

Trần Chí Thành ngẩn người

Tôi cảm thấy không cần thiết phải nói tiếp nữa, xoay người chuẩn bị rời đi. Không ngờ Trần Chí Thành nắm lấy cổ tay tôi: “Tạ Lệ, em, em đã biết rồi sao? ”

“Đúng! Tôi biết tất cả.” Tôi hất tay Trần Chí Thành ra, “Những chuyện xấu xa mà anh làm, tôi đều biết. Trần Chí Thành, nếu anh không còn yêu tôi nữa, anh đã hiểu rằng tôi sẽ không quấn lấy anh, thật sự sẽ không. ”

Trần Chí Thành lại lì lợm la liếʍ: “Tạ Lệ, em cho anh một cơ hội, anh chỉ là nhất thời hồ đồ thôi. ”

Tôi dở khóc dở cười: “Vậy tôi nói tôi cũng nhất thời hồ đồ ngủ với người đàn ông khác, anh sẽ cho tôi cơ hội sao? ”

Trần Chí Thành gật gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn: “Anh sẽ, anh sẽ cho em cơ hội! Như vậy vừa vặn, hai người chúng ta coi như xóa bỏ hết. ”

Tôi không thể tin được những lời này sẽ nói ra từ miệng Trần Chí Thành, tôi thấy Trần Chí Thành như một người điên vậy.

Trần Chí Thành nói: “Chúng ta coi như làm cái gì cũng chưa từng xảy ra, có thể tiếp tục như trước đây được không?”

Tôi chỉ có thể trả lời anh ta bốn từ: “Anh không sao đấy chứ?”