Chương 1: Ra vào bình an

Chương 1.

Tiếng người ồn ào huyên náo và đủ loại pheromone bốc lên dữ dội ở sân thi đấu vòng tròn.

Một cuộc thi đấu thể thao xuất sắc đầy phấn khích đang diễn ra. Thân hình cậu nhanh như chớp, vẻ đẹp lẫn sức mạnh thể hiện từ một kiểm tra đơn giản, mồ hôi rơi xuống đất cát lăn thành hạt châu, cú hạ cánh cuối cùng nhẹ nhàng uyển chuyển hoàn toàn đốt cháy toàn bộ bầu không khí, tiếp đó là ba lần tiếng chuông đinh tai nhức óc...

...Reng reng reng....

Kết thúc thí nghiệm, các con số trên bảng xếp hạng lớn ở màn hình dọc tăng vọt, dẫm nát tên của vô số người và cuối cùng đã lọt vào top đầu.

Lập kỷ lục mới!

Trong lúc nhất thời, tiếng hò reo và tiếng hô chói tai và những alpha hung hãn khao khát vung dây xích quanh cổ múa may như cây gậy phát sáng, buộc cai ngục phải phát ra âm thanh cảnh báo điện giật.

Đúng vậy, đây không phải là đấu trường cao cấp mà là nhà tù lớn nhất và khắc nghiệt nhất của đế quốc.

Nhóm “fan” cuồng nhiệt này đều cực kỳ hung ác và đã phải chịu mức án nặng nề hàng trăm năm.

Quan giám sát đọc thầm theo danh sách: "Số 1470, Bạch Linh."

"Có." Người nọ chậm rãi bước từ điểm cuối tới, hơi thở hổn hển, bộ đồng phục tù nhân rộng thùng thình vì mồ hôi bám vào hông và bụng làm nổi bật vòng eo thon gọn.

Quan giám sát không thể không nhìn lại lần thứ hai.

Cột sống thẳng tắp, thân thể thẳng đứng như cây bạch dương, tuy rằng dung mạo có chút rối xù nhưng tư thế ngay thẳng đoan chính khiến người ta chỉ nhìn thoáng qua cũng đoán được lai lịch...

Quân đội chính quy của đế quốc.

Ánh mắt quan giám sát tối sầm lại khi dừng ở đùi phải cậu.

Khi đến gần hơn, gã thấy rõ chiếc chân giả lộ ra từ ống quần.

Dây điện quấn quanh chằng chịt lộ ra cổng máy móc, hạt cát vừa rồi dính trên người chảy ra từ khe hở trên đầu gối kim loại khi cậu bước đi, phối hợp với khí chất lạnh lùng giống như một người máy bị thương trong trận chiến vừa bước ra khỏi làn lửa.

Quan giám sát: "Ngước mặt cậu lên, đứng trên đài để thẩm tra đối chiếu rồi nhắm đồng tử về phía camera."

Thanh niên ngước cằm lên, để lộ khuôn mặt thanh tú lạnh lùng dưới mái tóc ướt bù xù.

Một thanh đao được chạm khắc.

Điều này chợt nảy ra trong đầu quan giám sát. Nó là một vũ khí được trang trí đẹp mắt, mỏng như cánh ve sầu nhưng nó có thể chém sắt như chém bùn. Bởi vì những đường nét đẹp đẽ và sức mạnh đáng kinh ngạc nên các lão gia ở tầng lớp quý tộc yêu thích nó không buông tay.

Cũng như khuôn mặt này, mỹ lệ mỏng manh lại kiên cường dẻo dai.

Đáng lẽ nó nên ở trên khuôn mặt của một bà chủ omega sống an nhàn sung sướиɠ chứ không phải ở một binh lính tàn tật.

Có lẽ dựa vào bán mông trèo cao? Giây tiếp theo, quan giam sát liền phủ định ý tưởng này bởi vì số liệu quá chói lóa.

"Tinh thần lực SS."

"Tính bền bỉ S."

"Nhanh nhẹn SSS."

Nhìn thấy hạng mục cuối cùng, quan giám sát nói chậm đầy ẩn ý:

"Khả năng sinh sản: Để tôi xem, cậu có vết thương cũ, lúc vừa mới bước vào giai đoạn phân hóa đầu tiên, có một viên đạn từ xương sống đi vào khoang bụng mà theo báo cáo dự đoán phân hoá cho thấy 99% là omega, chính xác thì khoang sinh sản nhỏ bé yếu ớt của cậu có lẽ khó mà chữa trị được.”

"Omega vô sinh là kẻ vô giá trị."

Quan giám sát kết luận với một chút tiếc nuối.

Bạch Linh thờ ơ với việc này.

Kể từ khi đế quốc mới thành lập vào mười năm trước, tân hoàng Cade đã đặt mức sinh sản làm tiêu chuẩn duy nhất để đo lường giá trị của omega, đây là một quy luật sắt mà mọi người đều biết và không thể chối cãi.

Quan giám sát: "Một phi công thiên tài, một hạt giống át chủ bài cuối cùng của quân đoàn cơ giáp Thâm Không thuộc top đầu của đế quốc lại phạm tội hành hung sĩ quan cấp trên khiến căn cứ quân sự quốc gia bị nổ tung, cậu có biết mình sẽ phải ngồi tù bao nhiêu năm không?"

Đôi môi mỏng của Bạch Linh khẽ mấp máy: “Tôi biết, án tử hình sẽ được thi hành ngay lập tức.”

Sau khi đóng sổ, giọng của quan giám sát trở nên lỗ mãng phù phiếm: “Nhưng cậu thật may mắn, là một nhóc O xinh đẹp. Cậu còn trẻ sau khi phân hoá nói không chừng vẫn có thể sử dụng được, chỉ cần trong vòng năm năm cậu sinh được ba mươi quả trứng đã thụ tinh thì được miễn tội chết."

Thông qua đẻ trứng để hủy bỏ hình phạt nghe có vẻ nhân từ.

Nhưng ai cũng biết rằng ngay cả người chim dị chủng vốn nổi tiếng với khả năng gây giống hiệu quả cao cũng sẽ gặp kết cục vô cùng khốn khổ nếu liên tục đẻ trứng.

Đặc biệt đối với một tên O có khả năng sinh sản thấp như cậu, 100% sẽ được phân phối cho alpha cấp D ở tầng dưới chót, trong tình huống khoang sinh sản bị tổn thương và suy dinh dưỡng thì cậu cố chống chọi cũng chỉ được bốn năm năm, cho dù không chết cũng sẽ phế hỏng hoàn toàn.

Một số mảnh ký ức hiện lên trong đầu Bạch Linh.

Kiếp trước cậu làm gì ấy nhỉ...

Cậu nhớ rằng mình đã đánh gϊếŧ và trốn thoát khỏi nhà tù, người đầy máu và tứ chi hư hỏng, thật vất vả cướp được một con tàu vũ trụ và tìm thấy một câu lạc bộ lính đánh thuê cơ giáp chấp nhận mình nhưng lại bị từ chối với lý do "Sắp phân hoá thành O nên không thích hợp tiếp tục tác chiến".

Sau đó, cậu lang thang khắp quảng trường, kéo lê thân hình suy yếu đau đớn sống trong một căn lều rách nát, kiếm sống bằng nghề nhặt rác và giúp người ta sửa lốp, đồng thời phải chịu vô số lời lăng mạ cùng xem thường.

Trong 5 năm sống lang thang, cậu từng chút từng chút một tiết kiệm vốn khởi nghiệp, dựa vào kinh nghiệm mày mò có được, cậu lắp ráp một chiếc cơ giáp te tua hỏng hóc bằng những bộ phận đã qua sử dụng và tham gia một câu lạc bộ nhỏ ít người biết đến.

Sau đó, cái tên "Bạch Ưng Cuồng Phong" quật khởi bay lên gây xôn xao khắp nơi, dùng tốc độ cực kỳ khủng bố thâu tóm quân đoàn lính đánh thuê khoảng 300 nơi to to nho nhỏ, đồng thời nhanh chóng phát động một cuộc tấn công toàn khu vực và đánh bại quân đội trung ương luôn hùng mạnh phải tan rã, buộc hoàng đế Cade đích thân đàm phán với cậu.

Vậy cậu đã tỏ thái độ như thế nào?

Ồ, nhớ ra rồi, cậu đạp một chân lên bàn của tên chó bạo chúa, dùng đầu ngón tay đùa bỡn quân cờ vua, cười như có như không nói với toàn thiên hà:

"Tôi không muốn trở thành bề tôi dưới kẻ khác."

Bạch Linh đang hồi tưởng lại cái chết của chính mình, đột nhiên cảm giác được chân phải đau nhức.

Cơn đau chết tiệt! Chờ cậu thoát ra ngoài nhất định phải chuẩn bị thật nhiều thuốc giảm đau hiệu quả cao. Vì vậy, lần này cậu quyết định...

"Tôi sẵn sàng chấp nhận án tử hình."

Vẻ mặt khinh thường của quan giám sát lộ rõ chút đáng tiếc. Không hổ là vũ khí hình người do quân đoàn Thâm Không chế tạo, cho dù bị mang trọng tội, cậu cũng thà chết cũng không muốn trở thành nô ɭệ đẻ trứng cấp thấp.

Nhưng thế này là tốt nhất. Có người cho gã 500 vạn tinh tế tệ để gã xử tử tên omega này. Nếu bản thân cậu lựa chọn tử hình thì cũng đừng trách gã mềm tay cầm tiền bạc.

"Kết thúc tuyên án, thời gian thi hành án là một giờ sau, đi ra cửa bên phải chờ đi."

Trước khi bước ra khỏi khu vực rà quét cuối cùng của phòng thẩm tra, Bạch Linh đột nhiên bị chặn lại.

“Chờ một chút,” quan giám sát bất ngờ nhướng mày, nhìn chằm chằm vào kết quả quét: “Trên đùi cậu có cái gì vậy? Khắc chữ à?”

"Đúng vậy."

"Chữ gì thế?"

Bạch Linh chậm rãi xoay người và được che khuất trong bóng tối, khóe miệng cong lên giễu cợt:

"Ra vào bình an."

"Ra, vào bình an...?! Cậu khắc cái này lên đùi à?" Quan giám sát hít một hơi.

Đây quả thực là phát rồ và không tuân thủ O đức! Trông tư thái giống như phải chà đạp lòng tự trọng của giống đực alpha dưới chân mình, thiếu điều viết cười nhạo ở trên mặt …

Chỗ này của tôi có xe tới xe đi, nhấn ga và phanh gấp, anh nghĩ mình là ai?

Quan giám sát run rẩy vì phấn khích: "Thằng đĩ nhỏ này đúng là xứng đáng xuất thân từ quân đội, chơi trò biếи ŧɦái thật đấy."

O dùng để chiến đấu đeo vòng giam giữ bị quản thúc cả ngày lại lén chơi lớn như vậy, gã cảm thấy da đầu tê dại như thể tìm thấy dòng chữ "Hoan nghênh đến chơi" được viết dưới áo choàng của một nhà sư khổ hạnh.

Hít hà, thật là thú vị.

Quan giám sát đưa tay định nắm lấy Bạch Linh nhưng sắc mặt gã đột nhiên thay đổi, nhìn về phía vòng gia, giữ đang rung động:

[Cảnh báo! Hãy chú ý đến lời nói và hành động của bạn! Điểm tín dụng -10]

Lợi dụng khoảng trống này, Bạch Linh cong môi rời khỏi khu vực quét.

Cậu vừa bước vào cánh cửa bên phải liền có một đội cai ngục vũ trang đầy đủ xịt thuốc mê về phía cậu. Hiển nhiên đã có người dặn dò trước, cậu là lính tiên phong bước ra từ quân đoàn cho dù có bị gãy chân cũng không bao giờ được coi thường.

Khi Bạch Linh tỉnh dậy lần nữa, cậu đã bị trói buộc trong lớp quần áo.

Mắt cậu hơi cụp xuống, khung mõm sắt rỉ sét ép chặt vào sống mũi, dây kim loại cột chặt khiến cậu khó thở. Cậu hơi ngửa cổ ra sau, tựa đầu vào trên vách tường, những rung động từ thùng xe thỉnh thoảng cho cậu biết rằng mình đang bị chuyển đến nơi hành quyết trong một cuộc chạy đua với thời gian.

Quan giám sát ngồi đối diện phà ra khói thuốc, đôi mắt gã dính chặt vào cái cổ thon dài mảnh khảnh rồi trượt xuống cổ áo, lòng gã trở nên ngứa ngáy.

Loại hàng cao cấp như vậy lại chết đi chẳng phải đáng tiếc lắm sao?

Một khi ý nghĩ nổi lên thì không thể bị đè nén.

Chiếc xe bọc thép rất lớn, bên trong chia làm hai phần, phần bên cạnh là một nhóm omega dâng hiến cho hoàng đế. Quan giám sát tìm cớ đuổi cai ngục đến cửa bên cạnh rồi khóa chốt cửa lại, "lạch cạch" một tiếng, gã mở khóa cái l*иg miệng của Bạch Linh ra, nút thắt dây lưng cũng cởi và họng súng chĩa vào sau đầu cậu, gấp gáp đến mức bảo cậu quỳ xuống:

"Ra vào bình an đúng không, đồ đĩ thỏa, vừa rồi tôi vẫn luôn nhớ nhung cậu."

Bạch Linh không nhúc nhích, đôi mắt xám lạnh lùng ngước lên.

Cái nhìn kia khiến trái tim của quan giám sát đột nhiên ngừng đập.

Quan giám sát đè nén sự chột dạ, khinh thường nói: "Hừ, đừng tưởng vòng giam giữ có thể cứu được cậu lần nữa, nơi này là vùng bão từ, căn bản không có chút tín hiệu nào cả."

Bạch Linh có vẻ không nghe gã nói: "Ba."

Quan giám sát ác ý ấn súng vào tuyến thể còn chưa phát dục sau gáy cậu: "Chỉ huy trong quân đội của cậu không dạy cậu phải tuân theo mệnh lệnh sao?"

"Hai."

Quan giám sát cau mày: "Rốt cuộc cậu đang lẩm bẩm cái gì vậy?"

“Một.” Trong mắt Bạch Linh hiện lên một vùng sa mạc hoang vu, khóe môi nhếch lên nói:

"Ngày chết của mày đó."

Gần như ngay lập tức, những chấn động kinh thiên động địa ập tới, chiếc xe bọc thép hạng nặng bất ngờ dùng hết tốc lực tông vào tảng đá rồi bay nghiêng sang một bên năm trăm mét, quay cuồng liên tục trong đám bụi ầm ầm mãi đến khi va vào phía bên kia sa mạc mới loảng xoảng dừng lại.

Xe bọc thép rất bền và có thể chịu được tai nạn xe cộ nhưng người dị chủng không thể chịu được tác động quá tải của giá trị G.

Quan giám sát nằm trên mặt đất ôm ngực, miệng chảy ra một vệt máu đen. Trong tầm mắt đỏ ngầu, omega kia dễ dàng dùng mảnh thủy tinh cắt đứt dây trói của chiếc áo bó, bước đến gần gã và cúi người xuống, lấy ra thuốc lá cùng cái bật lửa từ túi áo gã.

"Răng rắc~" Ngọn lửa bùng lên.

Trong sự im lặng chết chóc, tiếng bật lửa phát ra khiến thần kinh ai đó giật nảy lên.

Điếu thuốc được kẹp giữa những ngón tay thon dài, ánh lửa đỏ cam nhấp nháy, chiếu sáng khuôn mặt thanh tú lạnh lùng trong bóng tối.

Khiến người ta nhìn mà dựng tóc gáy, máu chảy ngược.

Quan giám sát dùng tia hy vọng cuối cùng của mình để cầu xin: "Cứu...cứu tôi...tôi có thể bảo vệ cậu...khỏi cái chết..."

Bạch Linh cười nói: "Nơi này là khu bão từ, không có tín hiệu."

Nói xong, cậu giẫm lên vai gã phát ra một tiếng "Rắc" rồi ngón tay bóp nát tàn thuốc dập tắt trên huy hiệu danh dự của alpha.

Bạch Linh bước qua thân thể gã, mở cửa bước ra ngoài. Nhìn thoáng qua, khu vực bên cạnh đầy xác chết, đúng là địa ngục.

Khi cậu đang bình tĩnh bước qua những mảnh vỡ rải rác trên mặt đất để tìm kiếm mục tiêu, đột nhiên cậu nâng khuôn mặt của một omega đầu bạc lên và quan sát.

Đẹp đấy, chiều cao và hình dáng giống y như đúc.

Bạch Linh chỉ mất hai ba lần tháo được vòng giam giữ của omega đó ra, sau đó đeo vòng giam giữ của mình cho người đã khuất. Cậu nhấn sáng cái màn hình của cái vòng để hiển thị thông tin của đối phương:

[Bạch Linh: 19 tuổi]

Đồng tử Bạch Linh co rút lại, đây là trùng hợp sao?

Cùng tên, cùng tuổi, cùng màu tóc...

Cậu lật xuống dưới chỉ khác biệt duy nhất là nguồn gốc chủng tộc của hai người, người chết là một con chim bạc má lớn mà cậu là con chim ưng.

Tuy nhiên, có rất nhiều giống chim có màu lông trắng trong huyết thống nên không có gì đáng ngạc nhiên khi chúng có điểm nhấn.

“Rắc…” Một mảnh kính chống đạn vỡ thành mạng nhện rơi xuống đất.

Bạch Linh đột nhiên nhìn quanh, phát hiện trong số người chết có một đôi mắt đang lén nhìn mình.

North: “..Cậu cứ tiếp tục đi, coi như tôi chẳng thấy gì cả.”

Nhưng cậu ta vẫn không thoát khỏi số phận bị Bạch Linh xách ra.

North là omega yếu đuối và ngoan ngoãn được yêu thích nhất hiện nay, được phối với đôi mắt đỏ trông giống như một con thỏ trắng nhỏ. Đi theo sau Bạch Linh, nhìn cậu dứt khoát đâm ba đao vào thân thể quan giám sát, cậu ta tò mò hỏi:

"Cậu cũng vào hoàng cung làm thú cưng sao?"

Bạch Linh chậm rãi nghiền ngẫm hai chữ "Hoàng cung", cậu vốn muốn đi theo con đường kiếp trước, cướp phi thuyền sau một trận chiến đẫm máu rồi rời đi, sau đó tích lũy thực lực chờ đợi mười năm tập hợp một đội quân cách mạng để lật đổ tên bạo chúa cai trị của đế quốc.

Nhưng bây giờ, dường như trước mắt có một con đường khác đơn giản và thô bạo hơn…

Dùng thân phận giả tiến vào hoàng cung, trực tiếp tiến nhanh để bắt được nhà vua.

“Tạo một bất ngờ cho Christopher Cade cũng được đấy.” Bạch Linh chậm rãi nói.

"Cậu dám nhắc tới tên ngài!" North khϊếp sợ thốt lên rồi vội vàng nhìn bốn phía, xác định tất cả mọi người đều đã chết, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Ngài ấy chính là thần thánh cứu vớt hoàng đế của chúng ta, gọi thế nào nhỉ?... A, The Great King(tgk)."

Bạch Linh rũ bỏ vết máu trên mũi dao, thản nhiên nói: “Rắc chút thức ăn cho chó lên ngai vàng thì ngay cả loài chó cũng có thể cai trị đất nước tốt hơn hắn.”

North nhẹ nhàng nói: “Không thể được, tgk(tác giả tự viết tắt) nhất định không quen ăn thức ăn cho chó.”

Bạch Linh lại nhìn cậu ta, nói: "Luôn phải có quá trình học tập."

North sửng sốt một lúc rồi bật cười, chủ động đứng dậy bắt tay cậu:

"Xin chào, tôi tên là North."

Nửa giờ sau, họ là hai người duy nhất còn sống sót, họ được tổng quản hoàng cung đến đón lên phi thuyền đúng như Bạch Linh dự đoán, để kịp thời báo cáo kết quả công tác cho hoàng đế, tổng quản đã không nghiêm túc kiểm tra danh tính mà chỉ quét danh tính ID của chiếc vòng giam giữ và làm một cách qua loa vội vàng.

Lúc này, tổng quản không hề biết rằng mình chỉ lười biếng một lần đã phạm sai lầm trong công việc khi đưa nhà lãnh đạo tàn ác nhất của quân cách mạng trong lịch sử tinh tế đế quốc vào đại doanh của quân mình.

Giống như thả một con chim săn mồi vào một đàn chim bồ câu.

Sáu giờ sau, phi thuyền bắt đầu đi vào quỹ đạo bên ngoài hành tinh đế đô.

Hành tinh này nổi tiếng với màu hồng lãng mạn, được vầng sáng bao quanh giống như sao thổ, nhìn từ xa trông giống như một viên kẹo sữa ngọt ngào có hương vị dâu tây Alps và nó đã thành công bắt lấy trái tim của North.

North nằm nhoài trước cửa sổ với vẻ mặt khao khát nhìn về hướng đó:

"Đẹp quá, lịch sử trong sách nói rằng hành tinh này là nơi đặt chân đầu tiên của đế quốc, là tộc nhân ngư tuấn mỹ dẫn dắt những con người còn sống sót thành lập một quốc gia nổi trên biển ở đây, mỗi khi đến chạng vạng, sẽ có cơn gió màu vàng thổi qua những ngọn tháp màu trắng giữa mặt biển..."

“Đó không phải là gió mà là sóng điện từ pheromone, có độc ảnh hưởng đến khả năng điều khiển hệ thần kinh trung ương.” Bạch Linh tàn nhẫn cắt đứt ảo tưởng của cậu ta.

"Tôi biết. Nhưng thỉnh thoảng nghe một chút truyện cổ tích cũng tốt mà." North duỗi eo vươn vai đứng dậy.

Phi thuyền hạ cánh và họ tiến vào hoàng cung qua lối đi ngầm.

Tiếng nước chảy róc rách dần dần lọt vào tai rồi tầm nhìn chợt mở rộng ra.

Atrium cao kéo dài đến tầng trên cùng, có cột thủy tinh hình trụ khổng lồ mang đường kính khoảng 6 mét đứng ở trung tâm. Nó chạy xuyên suốt toàn bộ tòa tháp từ trên xuống dưới nhưng hiện tại bị bao phủ bởi một lớp da nhựa, trông đổ nát không chịu nổi.

North hưng phấn kéo Bạch Linh: “Chẳng lẽ đó là bể cá pha lê trong truyền thuyết do nhân ngư đế quốc chế tạo?”

Bạch Linh ngẩng đầu, rốt cuộc cũng lên tiếng: "Đúng vậy."

Và cậu cũng biết rằng cách đây 10 năm, dưới thời trị vì của vương triều nhân ngư, bể cá này vẫn lấp lánh, bình yên và tráng lệ.

"Bên trong sẽ có một nàng tiên cá xinh đẹp dịu dàng sao?"

"Không."

"Tại sao?"

"Trước hết, nhóm nhân ngư này là một loài ô nhiễm, chúng đã tiến hóa các gen chống chất thải hạt nhân và chống ăn mòn cực kỳ mạnh mẽ, về mặt lý thuyết, chúng không thể đẹp nổi và rất có thể giống quỷ dạ xoa. Tiếp theo ..."

Bạch Linh dừng lại, ngước lên nhìn bể cá đỉnh cao của nghệ thuật và công nghệ tượng trưng cho vương triều nhân ngư trước đó: "Tính tình bọn chúng rất xấu nhưng lại bị gϊếŧ sạch bởi những kẻ có tính tình còn tệ hơn."

North im lặng, cậu ta biết kẻ tính tình còn tệ hơn chính là bạo chúa Cade.

Để thích ứng với chuyển động quay và trọng lực của hành tinh mới, tổng quản cho họ nghỉ một ngày.

Trong ký túc xá con nhộng, North hít một hơi thật sâu và nhìn người bạn cùng phòng mới đang ngủ đối diện mình.

Bạch Linh thuần thục kéo gối đầu ra, đặt dưới người mình.

North nhiệt tình hỏi: "Sắp đến thời kỳ phân hoá rồi à? Tôi có sẵn một thanh ức chế, cậu có muốn không, nó phù hợp với cơ thể nhạy cảm và dễ sử dụng hơn miếng lót của cậu nhiều."

Bạch Linh cứng đờ một chút: “Không cần”, nói xong liền kéo rèm lại.

North cho rằng cậu đang xấu hổ nên cũng không suy nghĩ nhiều mà thoải mái ngủ thϊếp đi.

Nhưng ba giờ sau, có người đứng dậy từ trong bóng đêm, tay chân nhẹ nhàng đến một chỗ.

—— bể cá nhân ngư.