Chương 5. Thật lớn thật nhiều nước.

Chương 5. Thật lớn thật nhiều nước.

Hôm nay cậu còn trưng dụng cơ bụng không?

Câu này không chỉ xác định danh tính mà còn có vẻ như đang trêu chọc.

Bạch Linh theo bản năng sờ túi, buột miệng nói: "Hôm nay tôi không mang theo bánh quy."

Có nghĩa là, nếu có bánh quy, còn muốn tới một lần nữa.

AI hút một hơi dịch thể làm lạnh, nó đã nói chủ nhân lấy đâu ra đồ ăn thô như vậy, hóa ra là...

Chú chim nhỏ này dùng thủ đoạn đẩy mạnh tiêu thụ của robot gia dụng.

Nếu chủ nhân nhận bánh bích quy thậm chí còn đưa ra lời mời nên chắc chắn là ngài rất thích thú.

AI nôn nóng còn hơn cả chủ nhân, muốn suy nghĩ cho chủ nhân liền kéo Bạch Linh ra cửa, phụ trách hỏi:

"Này người anh em, chuyện này rất quan trọng, cậu phải nói thật cho tôi biết, hiện tại cậu có hiệp ước với ai chưa? Tổng số lần sử dụng là bao nhiêu?"

Bình thường robot tìиɧ ɖu͙© gia dụng được công ty nhất trí phái đi và vệ sinh, có loại cố định và thường được thuê theo tháng, cũng có loại đơn độc đi ra làm, vẻ ngoài đẹp hơn và nhiều chức năng hơn, giá cả cũng cần thương lượng, dù sao chất liệu silicon và thép nhẹ dùng để chỉnh sửa khuôn mặt đẹp không hề rẻ.

Người trước ống kính rất lạnh lùng, xinh đẹp, tóc trắng mắt xám, đặc biệt có cảm giác vô cơ cao cấp, chắc là do một bậc thầy thiết kế trong ngành chế tạo.

Tuy nhiên, chân phải đã bị cắt gọn đến đầu gối và sau đó không được sửa chữa, trông rất giống đồ dùng cá nhân nhà ai đó trốn ra ngoài.

Vì vậy cần phải hỏi thăm rõ ràng tìm ra nguyên dữ liệu của cậu.

Bạch Linh đột nhiên bị câu hỏi của nó làm cho sửng sốt, hiệp ước? Hợp đồng cậu ký với xã đoàn cơ giáp là điều động chứ không phải công việc chính thức.

Về số lần sử dụng thì robot muốn hỏi về số lần sinh sản phải không?

Cậu ấy vẫn đang trong giai đoạn phân hoá, không biết khi nào sẽ bước vào giai đoạn thứ 2, tất nhiên số lần là 0 rồi.

Vì vậy, cậu thay đổi cách nói theo cách mà máy móc có thể hiểu được:

"Trước mắt là thân tự do nên vẫn chưa bóc tem ha? Cậu hỏi điều này vì cần giúp đỡ à?"

Kiếp trước Bạch Linh chuyên thu về và sửa chữa tàu sân bay đã qua sử dụng, thường xuyên bị một số robot không đủ thông minh hỏi những câu hỏi kỳ lạ, tất nhiên cậu nghĩ có phải đối phương cần mình giúp đỡ trong việc tháo dỡ và làm sạch bụi linh tinh.

AI thần thần bí bí hạ thấp giọng loa phát tiếng: "Ừm, tôi sẽ giúp cậu mở rộng quảng bá công việc, cậu hiểu chưa."

Hóa ra muốn nhờ cậu sửa chữa một cái gì đó.

Bạch Linh cẩn thận suy nghĩ, thấy rất hợp lý. Đại sảnh nho nhỏ được trang trí theo phong cách cổ điển, nhưng không thể tránh khỏi nhìn cũ kỹ, ngẫm lại thân thể đẹp đẽ ở bên trong kia, hiển nhiên không phải khẩu vị của bạo quân.

Cho nên sủng phi bị bỏ rơi muốn tìm cậu để làm bóng đèn.

... Tại sao cốt truyện này bắt đầu quen thuộc thế?

Nó giống như thừa dịp bạo quân không ở nhà và cậu quang minh chánh đại chim chuột với omega của gã.

Bạch Linh cảm thấy cần phải cân nhắc giữa lợi và hại một chút, cậu vốn dĩ mang thân phận giả hành tẩu, tốt nhất đừng gây chuyện phức tạp.

Dù sao thì, cứ từ chối trước đã.

AI đột nhiên nhìn tin nhắn, kinh ngạc nói: "Chủ nhân nói muốn mời cậu ở lại ăn cơm."

Bạch Linh lập tức quay đầu lại hỏi: "Cơm với gì?"

Màn ảnh AI lóe sáng, giọng nói rõ ràng vang lên: "Thịt."

·

Nói thật, Bạch Linh căn bản không ôm hi vọng.

Trong mười năm qua, nhờ những nỗ lực không ngừng nghỉ của bạo chúa Cade, tỷ lệ lạm phát của đế quốc đã đạt mức cao mới và có động lực đuổi kịp đồng tiền Zimbabwe.

Dân chúng bình thường muốn ăn rau hoa quả đều phải cân nhắc số tiền tiết kiệm được, còn thịt tươi chỉ có mơ mộng hão huyền.

Vì vậy, thức ăn mà một omega thất sủng có thể chiêu đãi cậu rất có thể là thịt nhân tạo.

Bạch Linh tự tin cắt một miếng thịt thăn nhỏ màu nâu cho vào miệng, nước thịt lập tức chảy ra từ đầu răng, mùi hương thảo và dầu cây hương trầm chảy xuôi giữa môi, mỗi lần nhai giống như đắc ý tuyên cáo:

Nó là thịt tươi, một miếng thịt to, ăn hết sẽ khỏe mạnh cường tráng;

Nuốt nó một cách ngấu nghiến mới là sự tôn trọng lớn nhất đối với nó!

Khi Bạch Linh nhận ra mình đang làm gì thì phần lớn miếng thịt bò trên đĩa đã biến mất hơn nửa.

Cậu kìm nén cảm giác thèm ăn, đặt nĩa xuống, bình tĩnh gói phần thịt còn lại vào khăn ăn rồi nhét vào túi.

Đây là thói quen đã hình thành từ khi còn nhỏ.

Ăn gì ngon nhất định không thể ăn hết mà phải để dành rồi từ từ ăn.

Bạch Linh lén nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh. Đây là một chiếc bàn dài bằng gỗ óc chó theo kiểu châu Âu, người kia ngồi trên ghế chính còn cậu ngồi ở bên cạnh, khoảng cách hai người rất gần.

Gần đến mức Úc Trầm hơi cúi xuống, Bạch Linh liền nhìn thấy hết thông qua cổ áo sơ mi lụa màu ngọc trai rộng mở của hắn.

"Cảm giác thế nào?" Một câu thình lình bật ra.

"Rất lớn." Bạch Linh không suy nghĩ trả lời.

Úc Trầm nhướng mày.

Bạch Linh: "..."

Bạch Linh nói: "Thịt bò rất lớn lại mọng nước, cảm ơn anh đã mời."

Cường điệu liên tục như một cái máy đã thành công đạt được hiệu ứng ấn tượng trong lỗ tai Úc Trầm.

"Không cần cảm ơn, cậu cũng mời tôi ăn bánh quy mà." Úc Trầm thong dong cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm, giống như lơ đãng nói: "Đó là khẩu phần ăn của cậu trong một tuần nhỉ."

Trong hoàng cung không cho thú cưng ăn cơm no không phải là tin tức mới mẻ gì, những O có người nhà chiếu cố đều nhờ người từ bên ngoài mang thức ăn vào, chỉ có những đứa trẻ mồ côi không có người quan tâm chăm sóc mới gặm bánh quy nén khô cằn..

Bạch Linh đặt hai tay dưới bàn, móng tay lặng lẽ bấm vào da thịt, có hơi khó mở miệng.

Cậu không muốn bị người khác biết về khốn cảnh của mình, đặc biệt là người trước mặt.

Cạu nhớ đến cái ôm bất ngờ tối qua, sự vuốt ve dịu dàng trong bóng tối, những lời thì thầm quan tâm. Mặc dù trong thời gian phân hóa, cậu thực sự không phân biệt được pheromone, nhưng cậu có thể mơ hồ sinh ra một cảm giác:

Rất thích.

Nếu như là của mình thì hay biết mấy.

Nhưng cậu ghét tất cả những ảo tưởng phi thực tế, vì vậy trước khi mọi thứ leo thang, càng phải rời xa càng tốt.

Kiếp trước cậu từng một mình đấu với toà án ngân hà nên tố chất tâm lý không thể coi thường. Rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng tốt, cậu hít thở vững vàng đều đặn:

"Thật ra cũng được, nhà tôi ở khá xa nên lần đầu tiên tới đế đô không chuẩn bị gì nhiều, chờ qua một thời gian ngắn nữa, người lớn trong nhà hết bận rộn sẽ đến thăm."

Úc Trầm nghe vậy, có chút hứng thú mỉm cười: "Thế cậu là tộc chim nào?"

Bạch Linh trả lời cẩn thận: "Một chi của loài bạc má lớn, lưng đen và bụng trắng, sống trên hành tinh Koror và tóc ở hình dạng con người có màu trắng."

Món chính của loài này chủ yếu ăn côn trùng, nhưng chúng cũng săn những con chim sẻ nhỏ, điều này không hề trái với đặc tính ăn thịt của chúng.

“Quả cầu lông yếu đuối bị gãy chân cũng muốn ám sát Isupalesso?” Úc Trầm cười nhẹ.

Câu nói đầy vẻ khinh thường.

Vừa dứt lời, một bàn tay nhanh chóng kéo lưng ghế hắn ra, cậu dang chân ngồi lên đó, hầu kết úc trầm chợt lạnh lẽo, con dao sắc bén đã ở cổ họng hắn, lưỡi dao phản chiếu một cặp mắt xám lạnh lùng.

"Như thế này đủ chưa?"

Con mắt xanh lục đảo đảo, giọng hắn lạnh nhạt tao nhã nói: “Có vẻ như cậu thích tự mình đi săn hơn.”

Đôi mắt Bạch Linh tối sầm, đôi môi mỏng khẽ mở định nói thì hơi thở đột nhiên ngừng lại.

Úc Trầm không quan tâm con dao sắc bén ở cổ họng mình, cứ thế theo chiều ấn lưỡi dao nguy hiểm xuống, hắn nghiêng người về phía trước, ấn từng tấc một vào làm cho Bạch Linh đang ngồi trên đùi hắn, định dùng thân thể kiềm chế hắn buộc phải rút lui.

Một dòng máu nhỏ chảy ra giữa chiếc cổ màu ngà như tác phẩm điêu khắc.

Màu đỏ tươi như đầu lưỡi của quỷ, cách một khoảng, liếʍ láp nhãn cầu người ta ẩm ướt còn gốc lưỡi ngứa ngáy.

Thần thái đối phương tự nhiên nhưng Bạch Linh dần dần không thể thở được, có một cảm giác ngột ngạt vô hình, như thể cậu chủ động tấn công nhưng lại bị một kẻ săn mồi đỉnh cao áp đảo.

Cổ họng cậu bại lộ dưới con dao của chính mình.

Ngón tay chỉ động một chút liền lấy đi tính mạng.

Nhưng cậu không thể quyết đoán xuống tay...

Xương ngón tay gầy guộc vốn đang nắm chặt con dao ăn nhưng đầu ngón tay lại bắt đầu run rẩy một cách vô thức.

Trong nháy mắt chạm tới mái tóc vàng cuộn xoắn lớn lấp lánh, hai má từng bị cậu chạm qua gần ở trong tầm tay, hơi thở cậu dần dần trở nên dồn dập nhanh hơn, cho đến khi cậu đột nhiên lùi lại, lưng đυ.ng mạnh vào mép bàn dày chắc.

"A... Ui..." Bạch Linh lập tức cong người, đau đớn kêu lên.

Một bàn tay to lớn lập tức nắm lấy phần lưng dưới cậu, nhẹ nhàng xoa nắn, sau đó siết chặt cánh tay về phía trước, trong nháy mắt, Bạch Linh rơi vào biển vàng mềm mại——

Bất ngờ không kịp đề phòng nhưng lại được thỏa mong muốn.

Đột nhiên, từ địa ngục khó thở rơi vào thiên đường dịu dàng.

Dao ăn trượt xuống giữa kẽ tay như bị tước vũ khí, rơi xuống tấm thảm dày dặn.

- Nhóc bịp bợm dối trá.

Âm thanh kia rung động ngay bên tai, nghe mà khiến từng mảnh trái tim run lên.

Bạch Linh cùng đường bí lối còn mưu toan giãy dụa hai lần trong vòng tay hắn: "Tôi không có..."

Sợi tóc lất phất qua hai má Bạch Linh làm cho trái tim đập nhanh hơn, Úc Trầm cúi người lấy ra gì đó trong túi cậu rồi ném lên bàn ăn: "Không có? Thế đây là cái gì?"

Nửa miếng thịt bò rớt ra, nhếch nhác cuộn tròn ở góc đĩa giống như chứng cớ phạm tội bị bắt quả tang.

- Đây là thói quen xấu cậu học được khi lang thang hả?

Câu nói khiển trách nhạt nhòa mang theo cái nhìn từ trên cao liếc xuống.

Thói quen xấu...

So với vô số lời khinh thường đê tiện trước kia, câu nói này không đáng kể chút nào. Thế nhưng nó được nói ra từ miệng người này không hiểu sao mắt Bạch Linh lại đỏ bừng.

Cậu dốc sức giãy dụa thoát khỏi Úc Trầm, chống cái chân giả hư hỏng, cúi đầu khập khiễng bước từng bước đi ra ngoài.

Úc Trầm quay mặt ra ngoài cửa, hạ giọng thêm mấy phần giống như đang ra lệnh: "Quay lại đây."

Bạch Linh chậm chạp dừng bước chân, cái lưng giống như cây nhỏ lắc lư trong cơn mưa gió, nhìn như thẳng tắp nhưng bên trong đã gần như gẫy nát. Mãi một lúc sau, cậu mới xoay khuôn mặt nghiêng lại như lưỡi dao vỡ nứt, cười gượng mà cổ họng khàn giọng nói:

- Ngài là quý tộc tóc vàng có huyết thống cao quý, làm sao hiểu cuộc sống của con chó hoang ở tầng dưới chót. Chắc ngài chưa bao giờ bị đói mỗi ngày đúng không?

- Tôi cũng không có trộm đồ của ngài...

Chung quanh im lặng chỉ nghe thấy âm thanh điều hòa ở giữa phòng chạy vù vù.

Không đợi khi hắn đáp lại, đôi mắt cậu rũ xuống nhưng vẫn ép mình nói với cái giọng run run:

- Lần sau, tôi sẽ không làm như vậy nữa.

Đây gần như là một sự thỏa hiệp.

Úc Trầm ngồi thẳng người ở trên ghế cao, mười ngón tay giao nhau, hắn nghiêm túc nói cho cậu biết: "Không có lần sau."

Trong con ngươi xám bụi từng xinh đẹp lạnh lùng, ánh sáng dần dần tiêu tán, Bạch Linh lặng lẽ uể oải gật gật đầu, mới nhớ ra đối phương không nhìn thấy, cậu đáp lại thật nặng nề:

- Tôi biết rồi, biết rồi đó.

Giống như cậu biến trở về chim nhỏ điện tử bị lỗi hệ thống.

- Ý tôi nói là lần sau cậu không được giấu ở trong khăn ăn mang về, muốn ăn thì phải ăn hết ở đây.

Úc Trầm bất đắc dĩ nhéo nhéo huyệt thái dương, tìm cây gậy trong tầm tay rồi đẩy ghế dựa ra đứng lên.

- Hả?

Đôi mắt Bạch Linh ươn ướt kinh ngạc nhìn hắn.

Vết máu trên cổ Úc Trầm nhanh chóng khép lại bằng mắt thường có thể nhìn thấy, sau đó dùng khăn ăn trắng muốt lau qua rồi lại trở thành tượng đài ở thời đại văn hoá phục hưng, máu thịt hoàn mỹ.

Bạch Linh siết lòng bàn tay lại, lặng lẽ dời mắt.

Úc Trầm chống gậy đen chậm rãi đi qua khi sắp đến gần người trước mắt, hắn lại hỏi "Cậu ở đâu?", hắn giơ tay lên muốn đi dò đường và giữa những kẽ hở ngón tay lấp đầy một đám tóc mềm mại.

Nhóc lông trắng mềm mại lại bướng bỉnh.

Úc Trầm sờ sờ cái đầu ai đó đưa đến trong tay mình.

Hắn rất vừa lòng.

Mười năm qua chưa bao giờ hài lòng đến thế.

Phảng phất sau những mệt mỏi dài lâu, bước đi quay về một cách khó nhọc rồi tình cờ gặp lại con chó nhỏ, nó vẫn nhận ra bạn, còn chưa kịp đợi bạn ngồi xổm xuống, nó đã bổ nhào vào tay bạn.

Hắn cũng hiểu được ý nghĩa của nửa miệng thịt bò đó.

Chỉ có con chó nhỏ không được ai yêu thương mới học cách thỏa mãn trì hoãn lại, ngậm một miếng thịt xương đầu mà người qua đường cho, liếʍ hai cái rồi lưu luyến bất đắc dĩ giấu nó vào trong cái ổ rách nát đến ban đêm, gác đầu nhỏ lên đó mới ngủ ngon giấc.

Nó không mong ai bố thí và cũng không dám mong.

Chỉ biết chờ ở đó, chờ bạn một ngày nào đó bất chợt nổi hứng dừng bước.

- Xin đừng ôm tôi...

Bạch Linh theo bản năng lui về phía sau một bước, tránh đi đôi tay ấm áp kia, ánh sáng rực rỡ của đèn treo thủy tinh lắc lư nho nhỏ trong chùm sáng ấy, cậu hoảng hốt quay mặt đi, khẽ thầm thì:

- Mỗi ngày đều ăn ngon sẽ nghiện mất.

- Vậy ngày nào cũng đến đi.

Úc Trầm trấn an.

Bạch Linh ngước mắt kinh ngạc nhìn qua, Úc Trầm ở trong ánh đèn trùng trùng điệp điệp, hắn quay lưng về phía vầng sáng, vẻ mặt mơ hồ không rõ thoáng như phồn hoa ngày hôm qua, mộng cũ tái hiện, người sắp chết trong cơn hấp hối đêm khuya mới mơ thấy cảnh ấm áp.

Dường như cậu...dường như...

Đã gặp cảnh tượng này ở nơi nào đó...

Bạch Linh bắt lấy cảm giác đó, cố gắng hồi tưởng lại, một cơn đau quen thuộc vọt tới như thủy triều muốn che dấu cảm xúc không biết tên nào đó.

Cậu ôm trán cố gắng lấy lại sự bình tĩnh: "Tôi không cần sự bố thí lòng tốt của anh, cũng không có gì để báo đáp lại cho anh cả. "

Úc Trầm dịu dàng đáp lại còn chân thật đáng tin hơn:

- Nếu lòng tốt cần báo đáp vậy sẽ không còn gọi là lòng tốt.