Chương 1

"Đồng chí, đồng chí! Cô tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!"

Ồn quá vậy~

Nhan Hoan mơ màng mở mắt, xung quanh tối om , nhờ ánh sáng lọt qua ô cửa sổ vỡ nát, Nhan Hoan mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông.

Nhưng xung quanh quá tối, không nhìn rõ mặt người đàn ông. Chỉ mơ hồ thấy anh ta vai rộng eo thon hình tam giác ngược, dáng người cao lớn, ước chừng phải cao một mét chín?

Nhan Hoan dụi mắt, đầu óc vẫn còn choáng váng. Cô rõ ràng nhớ mình đã chết vì bệnh, vậy mà bây giờ là tình huống gì đây?

Chẳng lẽ trước khi chết cô còn chưa có người yêu, muốn đàn ông quá nên nằm mơ sao?

Trước đây khi mơ những giấc mơ như thế này, hình như cô cũng không nhìn rõ mặt đối phương.

"Anh là ai? Tên gì?" Nhan Hoan khàn giọng hỏi, tay không kìm được mà từ từ mò xuống dưới, sờ lên vòng eo săn chắc hữu lực.

Sờ một cái quả nhiên thấy đã, chẳng trách cô bạn thân chết tiệt của mình thích tìm người mẫu làm bạn trai, cảm giác thật không tệ! Ngay cả khi cách lớp quần áo, cô vẫn có thể cảm nhận được tám múi cơ bụng cứng như đá!

Người đàn ông đột nhiên cứng đờ, bị hành động của cô làm cho giật mình: "Cô…… đừng có mà động đậy lung tung!" Bàn tay to thô ráp nắm chặt lấy bàn tay nhỏ đang làm loạn của cô. Bàn tay nhỏ mềm mại, mềm như một cục bông.



Nhan Hoan có chút không vui, người đàn ông này lại còn dám quát cô sao? Trong mơ của cô mà còn dám vênh váo như vậy!

Không biết lấy đâu ra sức, Nhan Hoan trực tiếp hất tay người đàn ông ra, như một con sói đói trực tiếp ngồi lên.

Người đàn ông không ngờ cô gái này lại táo bạo như vậy, hai người lúc này dán rất gần nhau. Mùa hè vải áo mỏng manh, cảm nhận được sự mềm mại đó, mặt người đàn ông đen lại.

"Đồng chí, cô……"

Nhan Hoan cau mày, chữ Xuyên ở trên có thể kẹp chết một con ruồi.

Người này nói nhiều quá vậy?

Thôi kệ, chỉ là một giấc mơ thôi mà~ Vui là quan trọng nhất~

Không đợi người đàn ông nói hết, cô đã áp đôi môi mềm mại của mình lên, chặn hết những lời của người đàn ông vào trong miệng.

……

Cũng không biết qua bao lâu, Nhan Hoan cảm thấy mình không còn chút sức lực nào, trong lòng cô còn nghi hoặc. Không phải là mơ sao? Sao còn chưa tỉnh?



Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.

"Dì ơi, dì có chắc là Tiểu Hoan đến đây không ạ?"

"Lúc đó tôi đang phơi chăn trên tầng hai, tận mắt nhìn thấy con bé khóc chạy vào cái nhà kho bỏ hoang này."

"Bố, mẹ, hai người đừng lo lắng, Tiểu Hoan đang ở bên trong."

"Tiểu Hoan, Tiểu Hoan, con có ở trong đó không?"

Tiếng nói ngày càng gần, Nhan Hoan cảm thấy đầu óc mình có chút choáng váng.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô không phải đang mơ sao!

Đột nhiên, sau gáy truyền đến cơn đau nhói, những ký ức không thuộc về cô như thủy triều ập đến.

Cô thế mà lại xuyên sách! Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết sảng văn trả thù của thiên kim thật, trở thành thiên kim giả cùng tên cùng họ trong đó!

Nhưng mà khoan đã…… Tình hình bây giờ có chút phức tạp!