Chương 12

Nhan Hoan cao một mét sáu lăm, trong số con gái cũng được coi là nổi bật. Nhưng đứng cạnh Đinh Lệ Đào, trông cô như một con gà con.

"Đào Tử! Thật khéo, cô định đi đâu vậy?" Nhan Hoan cười chào hỏi, đổi lại là một cái liếc mắt của Đinh Lệ Đào.

"Khéo cái gì mà khéo, cô quên hôm nay chúng ta hẹn nhau đi lấy ảnh rồi à? Sao cô lại tự ý đi ra ngoài, không phải đã bảo cô ở nhà đợi tôi rồi sao?"

Lúc này Nhan Hoan mới nhớ ra, Đinh gia đông con, Đinh Lệ Đào cũng phải xuống nông thôn. Trước đây nguyên chủ không định xuống nông thôn, nên hai người đã cùng nhau chụp ảnh, mỗi người một tấm làm kỷ niệm.

Dù sao mấy năm nay chỉ có người đi nông thôn, chứ ít ai có thể thuận lợi trở về thành phố, một khi chia tay thì rất lâu không thể gặp lại.

"Mấy ngày nay nhà tôi xảy ra khá nhiều chuyện, nên quên mất."

"Có phải Chu Như Như lại bắt nạt cô không! Tôi đã bảo cô rồi, đối xử với loại người này thì đừng khách sáo, cứ mắng thẳng vào mặt, cho nhỏ đó biết mặt mũi! Bị bế nhầm không phải lỗi của cô, năm đó cô cũng chỉ là một đứa trẻ, tại sao ai cũng cho rằng cô nợ con nhỏ đó, coi cô như tội đồ chứ!"

Thảo nào hai người có thể làm bạn, đều là loại tính tình nóng nảy. Nhưng Nhan Hoan rất cảm động, đây đúng là bạn thân ruột thịt, câu nào cũng nói trúng tim đen cô.

Đúng vậy, không phải lỗi của cô.

Thôi bỏ đi, Nhan Hoan thở dài, món nợ khó đòi này không tính toán được, vẫn nên chuẩn bị chuyện xuống nông thôn sớm đi.

Bỗng nhớ ra, hình như chú ba của Đinh Lệ Đào làm việc ở văn phòng thanh niên trí thức, nếu nhờ chú ấy giúp đổi địa điểm xuống nông thôn thì chắc không phải chuyện khó.

Nghĩ vậy, Nhan Hoan liền nói ra.



"Cô nói gì cơ? Cô ta còn biết xấu hổ không vậy, cướp hôn phu của cô, vậy mà còn muốn cô xuống nông thôn! Chu gia mặc kệ à? Quá đáng quá rồi! Đi, tôi đi giúp cô dạy cho cô ta một bài học!"

Nhan Hoan không ngờ Đinh Lệ Đào lại kích động như vậy, vội vàng kéo cô ấy lại, sợ cô ấy đánh lên tận cửa Chu gia.

"Đào Tử, cô đừng tức giận. Cha mẹ ruột của tôi vốn ở nông thôn mà, tôi về nông thôn cũng hợp tình hợp lý."

Nhan Hoan nói vậy, Đinh Lệ Đào càng thêm đau lòng.

"Cô có ngốc không vậy, Chu Như Như cố tình nhắm vào cô, muốn đuổi cô ra khỏi Chu gia đấy."

"Tôi biết chứ."

"Biết rồi mà cô còn đồng ý đi nông thôn!"

Có một người bạn như vậy bênh vực mình, Nhan Hoan cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng.

"Tôi có ở lì trong Chu gia cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng đi nông thôn, để Chu Như Như mãi mãi mang tiếng trốn xuống nông thôn, để tôi thay thế danh tiếng của cô ta. Dù sao nếu tôi chọn quay về bên bố mẹ đẻ, thì Chu gia nhất định phải có một người đi nông thôn, ngoài cô ta ra thì cũng chẳng chọn được ai khác. Cho nên, Đào Tử…"

Nhan Hoan cười gian, "Đến lúc đó, cô nhờ dì giúp tôi tuyên truyền nhé."

Mẹ của Đinh Lệ Đào là một cái loa phóng thanh, trong khu gia định không có chuyện gì mà bà không biết, còn có thể giúp cô tuyên truyền khắp nơi.